Rất nhanh điện thoại đã được kết nối.
“Này.” Anh như người bị đánh thức, giọng trong ống nghe rất đè nén, có chút khàn khàn.
Tôi nắm điện thoại di động: “Bác sĩ Lạc, là em Trịnh Ngọc Châu đây. Em sợ quá, em mơ ác mộng, hiện tại không dám ngủ một mình, anh có thể ngủ với em không?”
“Trịnh Ngọc Châu!” Anh như đã tỉnh táo hoàn toàn, thậm chí có chút tức giận, không còn gọi “cô Trịnh” này “cô Trịnh” kia xa cách nữa: “Cô hay quyến rũ đàn ông như thế này sao?”
Tôi vội vàng phủ nhận: “Không, không phải, em không quyến rũ anh.”
Tôi rơi vào trạng thái cực kỳ lo lắng và sợ hãi, nếu như vừa nãy là giấc mơ báo trước, có phải mang theo ý nghĩa là có người muốn gϊếŧ tôi không?
Tôi còn chưa sống đủ đâu, tôi không muốn chết!
“Bác sĩ Lạc, anh mau tới đi! Hu hu hu!” Tôi rất vô dụng mà khóc lên: “Phố mới XX, tòa nhà X, khu X, phòng số 501.”
Chưa kịp nghe anh đáp lại, anh “bíp” một tiếng cắt điện thoại.
Tôi lau nước mắt, anh từ chối sao?
Tôi để điện thoại di động xuống, co rúm người ở trong chăn.
Không lâu sau, đột nhiên vang lên tiếng chuông cửa.
Tôi sợ đến giật mình, ngừng thở cẩn thận từng chút một đi tới cửa, còn tiện tay cầm một vũ khí… chổi, thấp giọng cảnh giác hỏi: “Ai?”
“Tôi, Lạc Hoài Sinh.”
Tôi kích động đến mức ném vũ khí xuống, nhanh chóng mở cửa.
Đúng là anh!
Tôi nghiêng người để anh đi vào, nhưng đột nhiên ý thức được một chuyện lại đóng cửa cái “rầm” lại: “Em chưa trang điểm, anh mau chóng quên bộ dáng hồi nãy nhìn thấy đi!”
“… Cô có bị bệnh gì không?” Đối với hành vi của tôi, anh thật đúng không nói gì được.
Tôi không thể làm gì hơn mà tức giận mở cửa, cúi đầu.
Anh giơ tay lên dùng bàn tay nâng cằm của tôi, nâng đầu tôi lên: “Ngẩng đầu nhìn đường, đần.”
Anh với tôi sóng vai ngồi ở trên ghế sofa.
Im lặng… Tôi tìm vài lời trên trời dưới đất để nói, một lúc thì nói anh lái xe nhỏ tới đây chắc ra mồ hôi rất nhiều, một lúc lại hỏi anh có muốn đi tắm hay không.
Anh bất đắc dĩ nói mình không lái xe tới, cuối cùng còn hỏi có phải đầu óc tôi thẳng thắn như thế.
Có thể thấy, tâm trạng của anh không tệ.
Tôi cũng bình tĩnh lại: “Ai bảo em lại thẳng thắn thích anh đây.”
“…”
Lại rơi vào một sự im lặng.
Tôi đang cố gắng tìm chủ đề, đột nhiên điện thoại di động kêu lên, là Giang Tĩnh Vũ gọi đến.
Trong ống nghe, giọng điệu của Giang Tĩnh Vũ vội vã: “Ngọc Châu, em không sao chứ? Thật xin lỗi, vừa này điện thoại của anh không điện được, bây giờ em có nhà không anh tới ngay.”
“À không…” Tôi chưa nói hết, anh ấy đã cúp điện thoại, tôi chậm rãi bỏ chữ chưa nói ra khỏi miệng: “Cần…”
Lạc Hoài Sinh đứng dậy, không biết tại sao sắc mặt của anh rất nghiêm túc: “Bạn trai của cô đã sắp tới thì tôi sẽ không tiếp tục ở lại đây, tránh cho anh ta hiểu lầm.”
Tôi vội vàng nắm ống tay áo của anh: “Anh đừng đi mà!”
Sắc mặt anh chìm xuống một chút: “Sao? Muốn ba người cùng nhau à?”
Anh nói xong cũng mở cửa đi không quay đầu lại.
Tôi buồn bã hạ mi mắt xuống, anh, hình như rất ghét tôi… Lạc Hoài Sinh vừa đi ra chân trước, chân sau, Giang Tĩnh Vũ đã tới.
Tôi ôm đầu gối ngồi ở trên ghế sofa, Giang Tĩnh Vũ im lặng ngồi bên cạnh tôi.
Một lát, anh mới hỏi tôi dự định khi nào chuyển đi, có muốn về nhà ở hay không.
Tôi nghĩ tới trong nhà có Diêu Đồng đã thấy phiền, nên lắc đầu.
Anh do dự một giây, nói: “Đi đến chỗ của anh ở mấy ngày được không?”
“Nếu như ngày mai trời tối không tìm tới chỗ nào đặt chân, em sẽ đến nơi đó của anh.”
Trong nhà nhiều người ở, lòng tôi cũng yên tâm thêm rất nhiều, vừa đến nửa đêm lại không chịu nổi cơn buồn ngủ nồng đậm và ngủ say.
Cũng may là không nằm mơ thấy gì.
Tôi mở mắt, sắc trời đã sáng choang Chậm rãi rời giường xoay người, kéo màn cửa sổ ra, ngoài cửa sổ là tầng cao san sát nối tiếp nhau với nhũng cầu vượt người qua lại không dứt.
Ngẩng đầu, bầu trời xanh thẳm.
Tôi nhìn thấy còn đám mây trắng rải rác, lại tự động xếp thành vài chữ: [Chương 21: : Ngầm sinh tình cảm].
Thứ gì đấy?
Tôi suýt chút nữa há mồm ngạc nhiên, dụi hai mắt nhìn lại lần thứ hai, mấy chữ này chậm rãi tiêu tan.
Đột nhiên tôi nhớ lại giấc mơ lúc trước, trong mơ hiện lên chữ [Hoàn toàn văn]… Thế giới này thật là lạ!