Trước khi rời khỏi phòng riêng, tôi đã đưa ra cảnh cáo cuối cùng với Phó Tư Lâm: "Tôi đây có gen điên trong người. Nói chung, người khác không trêu chọc đến tôi thì tôi cũng không trả thù họ. Sau này, nếu anh không chủ động kɧıêυ ҡɧí©ɧ tôi thì tôi cũng không công khai chuyện chúng ta đã từng kết hôn ra bên ngoài, có như vậy mới tốt cho tôi, tốt cho anh, tốt cho cả hai và tốt cho tất cả mọi người.
Nếu anh không phân biệt đúng sai, đổ nước bẩn lên người tôi để chọc tức tôi thì chúng ta cá chết lưới rách, tôi cũng không ngại để người ta mắng mình là gái đã có chồng, vậy anh Phó có ngại để vợ tương lai của mình bị người ta gọi là hồ ly tinh giật chồng không?”
Cuối cùng tôi liếc nhìn qua Dina: "Đúng thực cô không phải là tiểu tam, nhưng cô không thể nói hoàn toàn không xen vào cuộc hôn nhân của tôi và Phó Tư Lâm. Khi tôi và Phó Tư Lâm vẫn còn là vợ chồng, không phải cô cũng thường xuyên nhắn tin tán tỉnh anh ta sao?”
Dina bị tôi đâm trúng chỗ đau, gương mặt trắng bệch nói: "Hai người kết hôn không phải vì thật lòng yêu nhau, hơn nữa là tôi gặp A Lâm trước, anh ấy bất đắc dĩ mới cưới cô, tôi... Tôi không nỡ nên mới nhắn tin nói chuyện với A Lâm, mỗi ngày A Lâm xử lý công việc của công ty còn phải về nhà đối phó với cô, anh ấy rất mệt mỏi.”
Tôi nói chuyện với Dina không dùng thái độ lạnh lùng, khắc nghiệt như khi nói chuyện với Phó Tư Lâm, dù sao thì tôi cũng thương hoa tiếc ngọc, tôi luôn thương xót những cô gái xinh đẹp: "Nhưng sau khi tôi và anh ta kết hôn, cho dù cô còn yêu anh ta hay không, cô cũng không nên tiếp tục mập mờ với anh ta, không từ chối mà còn hoan nghênh.”
Dina vẫn không nhận ra sai lầm của mình, cố chấp nói: "Chúng tôi không mập mờ!”
Tôi kiềm chế giọng nói, hỏi cô ta: "Vậy cô nói cho tôi biết, một người đàn ông đã kết hôn gọi một người phụ nữ còn độc thân là em yêu, còn người phụ nữ độc thân đó cũng không có từ chối, đây là tình huống gì?”
Ánh mắt tức giận của Phó Tư Lâm lần nữa nổi lên: "Ninh Duệ, cô xem điện thoại của tôi?!”
"Nếu phải ly hôn, tại sao tôi không thể tìm thêm bằng chứng anh nɠɵạı ŧìиɧ trước khi ly hôn, có lẽ những bằng chứng này trong tương lai sẽ giúp tôi bảo vệ được danh dự của chính mình.”
Phó Tư Lâm là một trong những nhân vật nam chính mà tôi ghét nhất trong số những tiểu thuyết tổng tài cũ rích.
Là nam chính, sau khi kết hôn anh ta còn mập mờ cùng nữ phụ, lạnh nhạt với vợ, lợi dụng tình cảm với vợ lấy thận của vợ, hại vợ sảy thai, tất cả hành vi hành hạ cả về thể xác lẫn tinh thần đối với nữ chính, nhiều vô số kể.
Sau khi bước ra khỏi phòng riêng, tôi gặp Phó Viên, em gái của Phó Tư Lâm.
Từ trước đến nay Phó Viên rất ghét Ninh Duệ, vì tình Ninh Duệ tốt bụng, hiền lành rất được lòng ông Phó nên ông Phó yêu thương Ninh Duệ hơn Phó Viên. Bởi vì có anh cả Phó Tư Lâm làm gương, không muốn gặp Ninh Duệ nên cô ta và anh cả cùng một phe, cô ta ghét Ninh Duệ cũng như Phó Tư Lâm ghét Ninh Duệ có hơn chứ không kém.
Nhìn thấy Phó Viên, đột nhiên tôi hiểu ra tại sao Phó Tư Lâm lại hiểu lầm vết bầm tím trên tay Dina là do tôi làm.
Tiếp đó, Phó Viên chơi trò tự ra tay, cô ta chặn đường đi của tôi, chế nhạo nói: "Ninh Duệ, cảm giác bị anh trai tôi hiểu lầm một lần nữa thế nào?
Quả nhiên, chuyện hôm nay là do con quỷ Phó Viên này giở trò phía sau.
Tôi nghĩ đến chuyện dễ dàng nhận được mảnh đất trị giá năm trăm triệu vì một lần bị người khác "phỉ báng", tay không bắt được sói trắng, nghĩ lại tôi rất vui.
Tôi nói với Phó Viên: "Cảm giác bị người khác hiểu lầm thực sự khá vui.”
Ánh mắt Phó Viên nhìn tôi như người điên: "Ninh Duệ, đầu óc cô không sao chứ.”
Tôi nghiêng người lướt qua, để lại cho cô ta một bóng lưng: "Tôi điên vậy đấy.”
Không có thuốc chữa.
Khi tôi về đến nhà họ Ninh, trời đã tối khuya, nhưng đèn trong phòng khách vẫn sáng.
Ninh Hàng ngồi trên sô pha, tay đang cầm một cuốn trường học vui nhộn* đọc đến say sưa.
(*) 爆笑校园 hay Funny school là một bộ truyện tranh thiếu nhi hài hước dài tập khá nổi bên TQ.
Tôi lại gần vỗ lên vai anh ấy: “ Anh, đang đợi em hả?”
Ninh Hàng vừa thấy tôi đã về, lập tức gập cuốn trường học vui nhộn lại, nhanh chóng đứng dậy tỉ mỉ quan sát tôi một lượt từ đầu đến chân, sau đó anh ấy vỗ ngực thở phào nhẹ nhõm: “Anh đã bảo để anh đi cùng em mà em nhất quyết không chịu, anh thật sự sợ Phó Tư Lâm sẽ động tay đánh em đấy.”
Tôi nghe ra manh mối từ trong lời nói của anh ấy: “... Trước đây Phó Tư Lâm từng động tay đánh em sao?” Trong nguyên tác có chuyện như vậy à?
“Cũng không tính là động tay.” Ninh Hàng nói: “Có một lần em bất cẩn làm bẩn chiếc cà vạt mà Dina tặng cho anh ta, trong lúc tức giận anh ta đã ném chiếc cà vạt bị bẩn đó vào mặt em. Đúng lúc đó em lại đang đứng ở cửa cầu thang, em tính tránh đi, cuối cùng tránh thì tránh được nhưng mà sau khi em tránh được lại đứng không vững, bị trượt chân ngã xuống cầu thang, gãy chân phải.