Hàng Ngàn Lần Động Lòng, Thích Em Đầy Ngọt Ngào

Chương 5: Quyển 1 - Chương 4

Phó Tư Lâm khẽ nhướng mày, kiềm nén cơn giận đang bùng nổ trong lòng: "Ninh Duệ, cô đang uy hϊếp tôi?”

Tôi làm ra vẻ vô tội nhìn anh ta, nhưng miệng thì lại rất thẳng thắn thừa nhận điều đó: "Giám đốc Phó, đúng là tôi đang uy hϊếp anh.”

Cho dù là tầm ảnh hưởng hay nguồn lực tài chính thì nhà họ Phó và nhà họ Ninh đều ngang tài ngang sức, kẻ tám lạng người nửa cân, cũng không phải là không uy hϊếp được.

Trước đây, vì lĩnh vực kinh doanh của nhà họ Ninh và nhà họ Phó khác nhau, hai gia đình lại liên hôn, ông Phó còn sống nên mọi người mới không trở mặt. Nhưng bây giờ mọi thứ đã khác, tập đoàn nhà họ Ninh dưới sự điều hành của bố nguyên chủ là Ninh Dụ và anh cả nguyên chủ là Ninh Tuần, bọn họ đã bắt đầu lấn sân vào lĩnh vực kinh doanh của nhà họ Phó.

Quan hệ của hai gia đình Phó Ninh, sớm muộn gì cũng bị rạn nứt, chẳng qua chỉ là vấn đề thời gian nhanh hay chậm mà thôi.

Và điều xảy ra với tôi, cho dù là trước hay sau khi xuyên sách đều tuân theo một nguyên tắc, một khi người khác làm tôi không vui, tôi sẽ trả lại gấp đôi.

Bởi vì tôi không phải là một người nhân từ.

Nếu người khác đã làm tôi không vui thì cũng đừng mong được sống thoải mái.

Thà làm tổn thương lẫn nhau còn hơn là một mình âm thầm chịu đựng.

Hơn nữa, bây giờ tôi là con gái nhà họ Ninh, có nhà họ Ninh chống lưng tôi cớ gì không ngang ngược trước mặt Phó Tư Lâm.

Dina mở miệng giải thích: "Cô Ninh, cô hiểu lầm rồi, tôi không có xen vào cuộc hôn nhân của cô và A Lâm, chúng tôi chỉ ở bên nhau sau khi cô ly hôn.”

"Tôi và anh Phó ly hôn chưa được hai mươi ngày mà hai người đã thổ lộ tình cảm và ở bên nhau rồi." Tôi thật thà cảm thán: "Vậy tốc độ hai người ở bên nhau cũng nhanh...”

Dina cảm thấy tôi đang âm thầm chế giễu cô ta, giọng nói sụt sùi: "Hai người đã ly hôn sao tôi và A Lâm không thể ở bên nhau.”

Tôi chân thành nhìn cô ta: "Tôi không nói hai người không thể bên nhau, tôi chỉ là cảm thán một chút rằng hai người đến với nhau quá nhanh mà thôi. Một ngày nào đó, hai người kết hôn đừng quên gửi kẹo cưới cho tôi..." Tôi cố tình nhấn mạnh giọng nói, đặc biệt là bốn từ tiếp theo: “Vợ cũ, bà Phó.”

Dina khóc nức nở: "Tôi không liên quan, tôi không phải là tiểu tam!”

Tối nay, tôi chỉ định cầm ba bức ảnh này đến để hù dọa Phó Tư Lâm. Trong nửa đầu của cuốn tiểu thuyết, anh ta vẫn chưa yêu Ninh Duệ, đối với cuộc hôn nhân này anh ta vô cùng chán ghét Ninh Duệ, nhưng tôi không ngờ hành động của mình lại làm cho Dina khóc.

Tôi ghét nhất là nhìn thấy phụ nữ khóc, đang suy nghĩ xem đêm nay có ổn không, trò chơi với anh Phó kinh tởm cũng nên kết thúc.

Nhưng tôi không ngờ khi Phó Tư Lâm nhìn thấy người phụ nữ anh yêu thương khóc sướt mướt thì sự nho nhã và kiên nhẫn của anh ta cuối cùng cũng bị xé toạc hoàn toàn, anh ta giật lấy điện thoại của tôi ném xuống đất, ánh mắt hung ác: "Ninh Duệ, cô lên cơn điên ở chỗ này cho ai xem?”

Tốt thôi.

Trò chơi lại tiếp tục.

Điện thoại di động vỡ tan tành, dù sao nếu điện thoại hỏng thì tôi vẫn còn bản dự phòng.

Tôi nhặt điện thoại lên không chút hoang mang, ánh mắt tôi lướt qua từng người, đầu tiên là Phó Tư Lâm sau đó đến Dina, mỉm cười, từ từ nói: "Chỉ bày trò cho hai người xem, mà nơi này không có người thứ tư!”

"Giám đốc Phó, tôi biết anh thích cô Dina, ồ không đúng..." Tôi giả vờ ngạc nhiên: "Bây giờ hai người đã ở bên nhau, phải là quan hệ người yêu nhỉ.”

Tôi tự nhận mình không phải là người hay uy hϊếp người khác, nhưng thật kỳ lạ những lời đe dọa lại nói ra ngay sau đó: "Nếu mọi người đều ở đây, chắc chắn sẵn sàng cho một đám cưới. Không biết đến lúc đó người ngoài sẽ quan tâm đến bà Phó trước đây là tôi hay bà Phó hiện tại là cô Di?”

"Ninh Duệ, được, được lắm!" Phó Tư Lâm bị tôi làm cho tức giận đến mức ngực phập phồng lên xuống, như thể giây tiếp theo tim anh ta sẽ nổ tung ra ngoài: "Tôi cho cô, tôi sẽ cho cô mảnh đất ở phía Tây.”

Tôi cười nói: "Yo, giám đốc Phó thật hào phóng.”

Vì mảnh đất đã trao cho tôi nên tôi cũng không cần hỏi anh ta về phí đền bù mua chiếc điện thoại di động mới.

Phó Tư Lâm không hiểu được mục đích tối nay của tôi là gì: "Cô cần mảnh đất đó làm gì?”

Mục đích ban đầu của tôi không phải là mảnh đất phía Tây, ban đầu chỉ muốn làm cho Phó Tư Lâm chán ghét, khiến anh ta không thoải mái mà thôi. Còn về mảnh đất đó để làm gì tôi chưa nghĩ đến, chỉ là thuận miệng nói ra: "Có thể sử dụng để xây dựng nghĩa trang, dù sao, nghĩa trang của thành phố Nam chúng ta cũng ít ỏi."

Phó Tư Lâm bị chọc giận đến đỏ mặt tía tai, khuôn mặt gần như nhăn nheo: "Mảnh đất có giá thị trường năm trăm triệu mà cô dùng để xây nghĩa trang!”

Tôi cười nói: "Tôi gọi cái này là cách sử dụng tốt nhất trong tất cả các cách.”

Phó Tư Lâm đã rất tức giận rồi: "Tôi thấy cô đúng là điên.”

Tôi tiếp tục cười: "Giám đốc Phó, nếu thực sự anh không chịu được, anh mắng tôi điên cũng không sao.”

"Cô rất tự giác!" Phó Tư Lâm ném cho tôi một khuôn mặt đen xì.