“Vậy làm phiền anh.” Tạ Thần Tị đi lên, hỏi, “Tôi còn chưa biết anh tên là gì?”
“Tên tôi là Cam Vân.”
Tên vừa ngọt lại mềm, ở một mức độ nào đó, rất phù hợp với Cam Vân.
Tạ Thần Tị đi vào, cởi giày, cả người đều tỏa ra sung sướиɠ, hoàn toàn quên mất hai người đằng sau, xoay người liền muốn đóng cửa.
Hạng Duy đã sớm nghe thấy giọng của Cam Vân.
Hắn phản ứng đầu tiên là, sao lại có nam nhân có thanh âm yếu ớt như vậy, nhưng lại có một chút ngọt ngào.
Không phải là ngọt sắc của đường, mà là làm người khác cảm thấy ngọt thanh, mát mẻ.
Phản ứng thứ hai, đó là chợt nhận ra tại sao Tạ Thần Tị lại khác thường như vậy.
Gia hỏa này không thích Liễu Yểu, ngược lại đi coi trọng chồng của cô ta!
Hạng Duy tò mò, muốn nhìn xem Cam Vân trông như thế nào, đáng tiếc lại bị thân thể cao lớn của Tạ Thần Tị che khuất, khiến hắn không nhìn thấy người, chỉ có thể nghe thấy giọng nói.
Thẳng đến khi Tạ Thần Tị đi vào, Hạng Duy cũng chưa thấy được Cam Vân trông như thế nào, mà Tạ Thần Tị đi vào, quay người liền muốn đem cửa đóng lại.
Hạng Duy:……
Hai người đổi giày, Hạng Duy gấp không chờ nổi đem Liễu Yểu ném lên sô pha, nhìn xung quanh tìm thân ảnh Cam Vân.
Thật sự khiến người bực bội, khi Tạ Thần Tị để hắn đi vào Cam Vân đã đi vào trước, nhưng hắn cũng không chờ lâu.
Bởi vì một lúc sau, một đạo thanh âm gõ gõ trên mặt đất truyền đến từ đằng sau, hắn nhìn qua, liền thấy một nam nhân cầm một chén nước đi tới.
Có thể nói là…… Rất đẹp, hơn nữa, thế nhưng là người mù?
“Xin lỗi, trong nhà chỉ có nước lọc.” Cam Vân nắm cây gậy dẫn đường, hắn nhìn không rõ lắm, đôi mắt cũng không mở, có thể cảm giác được hiện tại hắn đang rất bất an.
Rốt cuộc Tạ Thần Tị cũng chỉ là người xa lạ từng gặp qua hai lần.
“Không sao.” Tạ Thần Tị tiến lên, thấy đầu gối cùng khuỷu tay Cam Vân đều có vết bầm, ánh mắt tối sầm lại, nhận lấy ly nước.
Cam Vân là dân văn phòng, lại không thường xuyên tập luyện, dẫn tới một thân da thịt vừa trắng lại nộn, chỉ có cái mông bởi vì thường xuyên ngồi nên có chút lớn lại mềm, chỉ cần ngồi xổm hơi lâu chút là sẽ xuất hiện vết bầm, vệt đỏ
Đây cũng là điều khiến Liễu Yểu không thích hắn nhất.
Một nam nhân so với chính mình còn xinh đẹp tinh tế hơn, thì có gì đáng để thích?
“Tôi còn có một người bạn cùng tới, hắn tên Hạng Duy.” Tạ Thần Tị mượn cơ hội nói chuyện tiến lên cầm tay Cam Vân, chỉ hướng Hạng Duy.
Hạng Duy cũng cười hì hì tiến lại gần, cách Cam Vân rất gần, đến nỗi hơi nóng trong miệng đều phun hết lên lỗ tai Cam Vân.
“Cam Vân tiên sinh, tôi là Hạng Duy.”
Lại là nam nhân? Cam Vân không biết làm sao vô thức siết chặt đồ vật trong tay, lại không chú ý tới tay mình đang bị Tạ Thần Tị nắm.
Cho nên hắn niết phải tay Tạ Thần Tị, Tạ Thần Tị hoàn toàn bị lây nhiễm bất an cùng khẩn trương của hắn.
Hắn có chút thương tiếc nhìn Cam Vân, cũng liếc mắt cảnh cáo Hạng Duy đang nhìn chằm chằm Cam Vân một cái.
Hạng Duy lẩm bẩm không tiếp tục nói chuyện, hắn lại chướng mắt nam nhân khô cằn, huống chi người này còn bị mù.
Hắn chỉ tò mò, Cam Vân làm thế nào khiến Tạ Thần Tị coi trọng hắn.
“Hạng Duy tiên sinh?” Cam Vân nghiêng đầu, lộ ra một nụ cười khách sáo lại không kém phần lịch sự, “Chào anh, tôi là Cam Vân.”
Hắn lại tự giới thiệu.
Hạng Duy sửng sốt một chút, cứng đờ đứng tại chỗ, nhưng đôi mắt lại nhìn Cam Vân.
Sau đó, hắn có chút kinh ngạc phát hiện, vừa rồi không nhìn kỹ, lúc này mới thấy, đôi chân dài trắng nõn cân xứng thẳng tắp lộ ra trước mặt hắn.
Thật là —— không chút cảnh giác a.
Cam Vân tuyệt đối không phải người có vóc dáng nhỏ xinh, hắn cao 1 mét 8, nhưng khung xương nhỏ, lại bệnh nặng mới khỏi khiến cả người toát lên vẻ yếu ớt, trên người một chút cơ bắp cũng không có, khiến người khác cảm thấy không phải là kiểu nhỏ nhắn, mà là thon gầy yếu ớt.
Tạ Thần Tị buông tay Cam Vân ra, hỏi vị trí phòng ngủ ở đâu.
Cam Vân bởi vì không tiện, bọn họ liền kiên trì không để Cam Vân dẫn đường, chỉ để hắn nói vị trí phòng.
“Trên lầu hai có một cái cửa có cái móc, đó chính là phòng ngủ của Yểu Yểu, đối diện là phòng ngủ của tôi, không cần đi nhầm.” Cam Vân chỉ đường, Hạng Duy xung phong nhận bế Liễu Yểu lên.
Chỉ còn Tạ Thần Tị cùng Cam Vân ngồi ở trên sô pha, sau đó, Tạ Thần Tị cùng Cam Vân liền bắt đầu trò chuyện, chỉ là đơn thuần nói chuyện phiếm.
Hạng Duy ôm người nhanh chóng tìm được phòng, giờ phút này hắn không muốn tiếp tục để ý tới Liễu Yểu, chỉ đem người ném lên giường liền đóng cửa rời đi, đương nhiên, hắn không có lập tức đi xuống.
Hắn mở ra cửa phòng đối diện.
Lọt vào mắt chính là căn phòng có phong cách cực kỳ đơn giản, nhưng có một mùi hương rất dễ ngửi, làm cho Hạng Duy nhớ tới lúc dựa sát vào Cam Vân cũng ngửi được một mùi hương thoải mái tươi mát ở trên người hắn.
Hạng Duy bị mùi rượu trên người Liễu Yểu tra tấn một đường, liền dễ dàng có ấn tượng tốt với Cam Vân, hắn tự nhiên đi vào phòng, nhìn bài trí trên giường, lại nhìn tủ quần áo, phòng vệ sinh, đem toàn bộ phòng ngủ đều xem qua một lượt.
Sau khi xem xong, Hạng Duy liền đối Cam Vân đưa ra kết luận.
Chất phác, đơn thuần, thậm chí là nhàm chán không hiểu những thứ khác ——tủ quần áo của hắn chỉ có ba loại quần áo, tây trang, áo sơ mi, áo ngủ.
Hình như là dùng nước giặt mùi hoa oải hương, toàn bộ tủ quần áo đều là mùi này, không giống với mùi hương trong phòng.
Khi Hạng Duy xuống lầu, Cam Vân cùng Tạ Thần Tị vừa lúc kết thúc cuộc trò chuyện, cho nên Cam Vân cũng không phát hiện Hạng Duy ở trên lầu lâu mới xuống.
Lúc bọn họ chuẩn bị rời đi, Cam Vân có chút rối rắm mà gọi bọn họ lại.
“Cái kia…… Tạ tiên sinh, Yểu Yểu trước kia chưa từng tiếp xúc với thương trường, nếu ngài là bạn của cô ấy, mong sau này ngài có thể chiếu cố cô ấy một chút, mỗi ngày đều uống quá nhiều rượu đối với thân thể không tốt.”
Tạ Thần Tị: “?”
“Cam Vân, anh cho rằng vừa rồi chúng tôi đi ra ngoài uống rượu xã giao?”
“…Chẳng lẽ, không phải sao?” Cam Vân cảm thấy chính mình giống như làm sai chuyện, hắn có chút hoảng loạn, nhưng Tạ Thần Tị thực nhanh liền phản ứng lại.
“Không phải, chỉ là hôm nay tôi ở tiệm cơm ngẫu nhiên gặp được Liễu Yểu, tôi về sau sẽ giúp anh để mắt tới cô ấy một chút.”
“Vậy làm phiền các anh rồi.” Cam Vân gật gật đầu, tiễn hai người họ ra cửa.
Trở lại trong xe, Hạng Duy vẫn không tin Cam Vân lại không biết Liễu Yểu đi quán bar.
Hắn nắm tóc, nhìn Tạ Thần Tị bên cạnh: “Hắn có phải đồ ngốc hay không, loại xã giao gì mà có thể uống say tới như vậy?”
“Cậu không nói lời nào không ai nói cậu câm.” Tạ Thần Tị lườm hắn một cái, “Đúng rồi, cậu vừa rồi sao lại đi lên lâu như vậy?”
“Không có gì, nữ nhân kia cả người toàn mùi rượu tôi còn có thể làm gì, chỉ là mượn phòng vệ sinh giải quyết sinh lý, nào có lâu như vậy?” Hạng Duy giấu giếm việc bản thân đi tới phòng ngủ của Cam Vân, hắn cũng không biết tại sao chính mình lại muốn giấu đi.
Phân phòng ngủ, chồng mắt mù, che giấu hành tung…… Đủ loại dấu hiệu xâu chuỗi lên, làm Tạ Thần Tị không thể không suy nghĩ sâu xa.
Mà bên kia, Hạng Duy nhớ tới những lời của Cam Vân, trong đầu cũng là một mảnh rối loạn.
Hắn một bên nghĩ Cam Vân là người mà anh em tốt mình coi trọng, một bên nhớ tới Cam Vân hướng chính mình tự giới thiệu, người lúc nào cũng lảm nhảm lại một đường đều im lặng, chột dạ đáng sợ.