Vài ngày cũng đủ để quan hệ giữa Tạ thần Tị và Cam Vân tốt lên.
Liễu Yểu cũng không thường ở nhà, cô ta hiện tại có tiền, liền có thể tùy tiện đi bất kì chỗ nào đều có thể chơi một ngày.
Từ khi biết ngày đó Tạ Thần Tị đưa cô ta về nhà, cô ta liền bắt đầu thường xuyên đi tới những nơi Tạ Thần Tị hay đến, vừa đi chính là một ngày.
Cô ta tin tưởng rằng nhất định có thể “ngẫu nhiên” gặp được Tạ Thần Tị, giống như lần thứ hai gặp được Tạ Thần Tị ở quán bar vậy, hơn nữa còn được anh hùng cứu mỹ nhân.
Buồn cười chính là, cô ta hoàn toàn không biết bản thân đã hoàn mỹ bỏ lỡ rất nhiều cơ hội.
Cam Vân bởi vì mắt mù nên không ra khỏi cửa, Tạ Thần Tị thường xuyên mang theo trái cây hoặc những đồ linh tinh tới bồi hắn, lúc đầu Cam Vân còn ngượng ngùng, sau đó liền quen dần.
Dù sao sâu trong lòng hắn vẫn luôn khát vọng sẽ có một người ở bên cạnh mình.
Tạ Thần Tị thuê thám tử chỉ tra được một số chuyện, nhưng cũng khiến Tạ Thần Tị đau lòng cho Cam Vân.
Hắn nhìn ra hôn nhân của Cam Vân cùng Liễu Yểu chỉ là một hồi chê cười, bây giờ Cam Vân thất thế, Liễu Yểu liền gấp gáp để Cam Vân ký hợp đồng chuyển nhượng cổ phần cho cô ta, càng chứng minh rằng Liễu Yểu lấy Cam Vân chỉ vì tài sản của hắn.
Hắn hiện tại nóng lòng muốn Cam Vân cùng Liễu Yểu ly hôn, vậy là hắn có thể đem Cam Vân ôm vào ngực, chiếm hữu hắn.
Từ lần đầu tiên nhìn thấy Cam Vân, sau này mỗi ngày lại đến bồi hắn, từng chút một hiểu rõ về người này, liền vừa đau lòng hắn, lại càng thêm yêu hắn.
Chờ Tạ Thần Tị hồi thần lại, mới phát hiện bản thân sinh ra du͙© vọиɠ chiếm hữu với Cam Vân, thậm chí hắn muốn đem người đè ở dưới thân, chà đạp hắn, khiến đôi mắt vô thần của hắn tràn đầy nước mắt, dù đang rất thoải mái cũng chỉ có thể cắn môi run rẩy.
Nhưng hắn không chỉ muốn cơ thể Cam Vân mà còn muốn có được tình yêu của hắn.
Hắn muốn Cam Vân yêu hắn, toàn tâm toàn ý ỷ lại vào hắn, làm vợ hắn.
Vì vậy, Tạ Thần Tị một bên thu thập một ít chứng cứ của Liễu Yểu, một bên lấy cớ là bằng hữu để tiếp cận Cam Vân, làm Cam Vân ngày càng thân cận hắn, thậm chí sinh ra ỷ lại.
Sự thật chứng minh hành động của hắn đạt được hiệu quả không tồi, bởi vì Cam Vân đã bắt đầu chủ động mời hắn đến nhà làm khách.
Bọn họ đã quen biết hơn một tháng.
Cam Vân ở nhà đều mặc áo ngủ, hôm nay hắn sờ soạng từ trong tủ lạnh lấy đồ uống, nghe thấy tiếng chuông từ cửa truyền đến.
Hắn sờ soạng đi qua mở cửa: “Thần Tị? Sao hôm nay lại tới, không phải nói hôm nay có việc bận sao?”
“……” Nam nhân không đáp lời, chỉ đứng ở cửa, làm cho Cam Vân cảm thấy không thích hợp, hắn lui về phía sau một bước, muốn đóng cửa lại, nhưng cửa lại bị ngăn lại, làm hắn kéo không được.
“Anh là ai, còn không đi tôi liền báo nguy.” Cam Vân vừa nói vừa mò mẫm đi đến tủ giày, trên tủ giày có điện thoại bàn.
“Tam Tam, ai đứng ở cửa?”
“Nam chủ Tạ Thần Tị.”
Đáng tiếc, không đợi Cam Vân đυ.ng tới máy bàn, nam nhân đứng ở cửa liền túm lấy cánh tay hắn, trực tiếp đè hắn lên tường.
“Ngô!”
Hormone nam tính xông thẳng mũi não, Cam Vân đột nhiên bị tập kích, khi hắn còn chưa kịp lấy lại tinh thần, trong miệng đột nhiên xông vào một cái đầu lưỡi.
Nam nhân đè chặt Cam Vân, đem chân chen vào giữa hai chân Cam Vân, nhẹ nhàng hướng lên trên, đè lên dươиɠ ѵậŧ hắn.
Cam Vân bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ run rẩy một cái, đồng thời, ngửi thấy được mùi rượu nồng nặc.
Nam nhân cực kỳ cường thế, đè chặt Cam Vân, đầu lưỡi liếʍ mỗi một tấc thịt mềm trong miệng Cam Vân, đem nước bọt không kịp nuốt của Cam Vân cũng liếʍ đi.
Cam Vân chóng mặt nhũn ra, khi nam nhân buông hắn ra, gian nan mà ngẩng đầu thở gấp.
Lúc này, nam nhân hơi thở phun lên cổ Cam Vân, nam nhân đem đầu đặt lên trên vai Cam Vân, khẽ cắn vành tai hắn.
“Không…… Buông, buông ra……”
Cho dù là trước mắt xám xịt một mảnh hay là động tác xâm phạm của nam nhân, đều kí©ɧ ŧɧí©ɧ lên thần kinh mẫn cảm của Cam Vân, hắn bắt đầu sợ hãi, thậm chí hối hận bản thân sao lại dễ dàng mở cửa như vậy.
Hắn quá thiếu phòng bị.
“…… Cam Vân” nam nhân rốt cuộc lên tiếng, hắn kêu tên Cam Vân, sau đó lại gặm cắn da thịt trên cổ Cam Vân.
Cam Vân khϊếp sợ đến phát run, bị gặm đau kinh ngạc hỏi: “Thần, Thần Tị?”
Nghe thấy hắn hỏi, nam nhân trên người dừng lại động tác, cả người cứng đờ, tê liệt ngã xuống đất.
Thoạt nhìn, giống như là uống quá say, đã ngất.
Cam Vân dựa trên tường trượt xuống, cả người ngồi im ở chỗ đó há mồm thở dốc, tựa hồ không thể tin được, hắn ôm chặt lấy chính mình, còn chưa hết kinh ngạc mà đổ mồ hôi.
Chờ hắn hồi phục lại, mới vội vàng đi đóng cửa, sờ soạng mặt cùng quần áo người nằm trên đất.
Sau đó, chuông điện thoại lại vang lên.
Cam Vân lấy điện thoại ra, mò mẫm ấn nghe.
“Tạ Thần Tị cậu đang ở đâu? Cậu cmn đang trúng dược lại chạy đi đâu hả?”
Cam Vân nhớ mang máng giọng nói này, hắn để sát vào, nhẹ giọng nói: “Là Hạng Duy tiên sinh sao?”
Bên kia bỗng nhiên im lặng, Cam Vân không xác định lại hỏi một tiếng, lại không chú ý tới giọng hắn bây giờ vừa run lại kiều mềm, rất giống như đang cùng người khác quan hệ.
“…… Không có việc gì.” Hạng Duy thanh âm thô nặng lần thứ hai vang lên, “Tạ Thần Tị trúng thuốc, anh đi vào phòng ngủ trốn đi, tôi lập tức tới.”
“Được.”
Hạng Duy thề hắn chưa từng đi xe nhanh như vậy ở trong thành phố, hắn chỉ biết hắn không muốn Tạ Thần Tị cùng Cam Vân lên giường, cho dù là bởi vì bị hạ thuốc.
Đến lúc hắn đi tới cửa nhà Cam Vân, cả người đều thở dốc.
Cam Vân rất nhanh liền mở cửa, nhìn thấy Cam Vân, hô hấp của Hạng Duy trở nên nặng nề hơn.
Cam Vân đầu tóc hỗn độn, môi dị thường đỏ bừng , có chút sung huyết, cổ có vài dấu hôn liên tiếp, ngay cả vành tai cũng có chút sưng đỏ.
Bộ dáng như bị đạp hư.
“Cậu ta không làm gì anh đúng không?” Hạng Duy biết hắn biết rõ còn cố hỏi, nhưng hắn vẫn là duỗi tay, đem Cam Vân kéo vào trong ngực, sờ lên eo Cam Vân.
“Không có, Hạng tiên sinh, ngài có thể buông tôi ra không?” Cam Vân bị đau quay đầu đi, nhưng lại không có sức đẩy Hạng Duy ra.
Đúng hơn là, hành động của Hạng Duy làm hắn bất ngờ, căn bản không biết làm thế nào cự tuyệt.
Hạng Duy lại không nói chuyện, chỉ là bế người lên đặt trên sô pha, sau đó mới đi xem Tạ Thần Tị đang nằm ở lối vào.
“Cam Vân, tôi đưa cậu ấy rời đi trước, cậu ấy nếu làm gì xúc phạm đến anh, tôi thay cậu ấy xin lỗi anh, mong anh không cần để trong lòng.” Hạng Duy khô khốc nói, cuối cùng, thêm một câu nữa, “Cậu ấy không phải cố ý.”
“Tôi biết.” Cam Vân hai mắt vô thần, lại cố tình khiến cho người ta cảm giác được một loại yếu ớt, hắn ngồi ở trên sô pha, nói, “Anh đưa anh ấy đi bệnh viện đi, không phải nói bị hạ thuốc sao?”
“Vậy tôi đi trước, lát nữa lại đến xem anh.”
Cam Vân ôm lấy chính mình, có chút cô đơn nghe tiếng đóng cửa bên ngoài.
Hắn không rõ, vì sao Tạ Thần Tị lại kêu tên mình.
Tiếng gọi này như có mục đích từ trước, chứa đầy du͙© vọиɠ chiếm hữu.
【 tác gia tưởng lời nói: 】
Trứng màu: Tạ Thần Tị cưỡng hôn Cam Vân
Nội dung trứng màu:
Tạ Thần Tị gấp đến đỏ mắt, hắn cả người đều như bị thiêu đốt, nhưng hắn vẫn cố gắng chịu đựng, chạy tới nhà Cam Vân.
Lúc đợi cửa mở, hắn trong lòng điên cuồng mắng Đỗ Ninh.
Cho dù muốn nhìn hắn xấu mặt, cũng không nên dùng thủ đoạn bỉ ổi như vậy!
Sau khi cửa mở ra, Tạ Thần Tị tầm mắt đã mơ hồ, nhưng hắn nghe thấy được Cam Vân thân mật gọi tên mình.
Một khắc kia, hắn hoàn toàn chịu không nổi nữa.
Tạ Thần Tị xông lên bắt lấy Cam Vân, hắn cảm nhận được người trong ngực run rẩy, nhưng hắn lúc này không quan tâm được nhiều như vậy, thẳng hướng đôi môi mình mơ ước đã lâu hôn xuống.
Những ý nghĩ điên cuồng xoay quanh trong đầu, Tạ Thần Tị hôn lên mỗi tấc da thịt của Cam Vân mà hắn chạm vào.
Hắn nghe thấy tiếng rêи ɾỉ khó chịu của Cam Vân, vì động tình mà run rẩy, hắn không nhịn được ngậm lấy vành tai của Cam Vân, gọi tên hắn.
Cam Vân nhận ra hắn, dù không nhìn thấy, lại có thể dựa vào giọng nói để nhận ra hắn.
Tạ Thần Tị nghĩ thầm, cứ vậy đi.
Thừa dịp lần này bị hạ thuốc để chiếm hữu Cam Vân, nhưng ý nghĩ này chỉ tồn tại một giây, đầu liền đau như muốn nổ tung.
Trước khi Tạ Thần Tị hôn mê, hắn vẫn mắng Đỗ Ninh, thứ chết tiệt kia hạ thuốc cũng không an phận, thế nhưng thật sự chỉ muốn làm hắn xấu mặt!