Những đóa hoa lựu nở cũng do từng đường kim mũi chỉ của nàng thuê ra, hầu hết tiểu cô nương thường sẽ thuê uyên ương nghịch nước hay sen Tịnh đế [1], nhưng nàng biết Cố Trường Tấn là người đoan chính, sợ chàng nghĩ rằng bức tranh thuê của nàng quá tùy tiện, nên đã lén đổi thành hoa lựu nở.
[1] Sen Tịnh đế (並蒂蓮圖): là hai hoa sen nở trên cùng một cuống, nói về sự gắn kết đằm thắm trong tình yêu đôi lứa.
Bây giờ nghĩ đến, thì cũng thật buồn cười.
Trước giờ trong lòng chàng ấy không có nàng, sao lại để ý đến chuyện nàng thêu uyên ương nghịch nước hay hoa lựu nở chứ?
Sáng nay sau khi tỉnh dậy trên giường, lúc đầu Dung Thư còn phân biệt được những ký ức hiện lên trong đầu, đến tột cùng là thật hay mơ.
Cho đến khi tiến vào Lục Mạc Đường, gặp Từ thị, gặp An ma ma, còn nghe thấy những lời nói giống y hệt kiếp trước, nàng mới từ từ tỉnh táo trở lại.
Nàng thật sự quay về ba năm trước, cái ngày nàng vừa mới gả cho Cố Trường Tấn.
Ký ức trong ba năm kia không phải là mơ, mà rõ ràng đó là những gì nàng đã trải qua. Khi ở Tứ Thời Uyển, nàng đã sớm buông được Cố Trường Tấn, bây giờ lại nhìn thấy chàng, hiển nhiên tâm nàng cũng đã lặng như nước.
Dưng Thư nhắm mắt lại, thả lỏng đầu óc, một lượng mệt mỏi lớn như nước biển tràn vào người.
Ngoài cửa sổ tiếng mưa rơi róc rách, trời vẫn đang mưa. Cùng với tiếng mưa rơi lộp độp, nàng mơ mơ màng màng nhớ tới một đêm trời mưa.
Đó là ngày 07 tháng 07 năm 23 Gia Hữu, cũng là ngày lễ Ngưu lang Chức nữ, gió vàng sương ngọc tìm nhau [2].
[2] Gió vàng sương ngọc tìm nhau (金风玉露一相逢): Đây là câu dịch thơ từ câu gốc ‘Kim phong ngọc lộ nhất tương phùng’ được trích trong bài thơ Thước Kiều Tiên của Tần Quan. Giải thích: Kim phong 金風: gió vàng = gió thu; Ngọc lộ 玉露: bạch lộ白露 = sương trắng.
Đó là ngày Cố Trường Tấn bị đưa vào hoàng cung.
Lúc đó phủ Thừa An Hầu phủ gặp nạn, cả nhà nàng đều bị đưa vào nhà lao Đại Lý Tự. Dung Thư đang vì Dung gia chạy vạy khắp nơi, cũng không hề biết Cố Trường Tấn từ Thanh Châu đã trở về Thượng Kinh, còn biến thành con trai của Thích Hoàng hậu, Thái tử điện hạ Đại Dận.
Khi màn đêm buông xuống Dung Thư đã trở về Cố phủ để gặp chàng.
Vị Thái Tử điện hạ trẻ tuổi đứng trên hành lang, lại dường như đã biết vì sao nàng lại đến đây, lạnh nhạt nói với nàng: “Việc Dung Thư, Dung gia, Thẩm gia thông đồng với người Oa [3] đã có chứng cứ xác thực, bị phán lưu đày đã là bản án khoan hồng từ Phụ hoàng rồi.”
[3] Người Oa (倭): Đây là cách gọi người Nhật Bản của Trung Quốc thời xưa.
Dung Thư bước lên một bước, lắc đầu sốt ruột nói: “Không có chuyện ông ngoại của ta sẽ thông đồng với người Oa, nương ta nói, chỉ cần có thể đến tìm được cữu cữu ta thì có thể rửa sạch tội danh của Thẩm gia và Dung gia. Cố Trường Tấn, nể tình ta và chàng thành thân cũng đã 3 năm, chàng có thể phái người đi Dương Châu tìm cữu cữu của ta được không?”
Dung Thư vốn không muốn thỉnh cầu hắn.
Nhưng mà tan đàn xẻ nghé, giậu đổ bìm leo.
Chỉ trong một tháng ngắn ngủi, phủ Thừa An Hầu đã bị kết án phạm tội, nàng không biết cầu cứu ai, thấy hết nhân tình thế thái. Đến cầu xin Cố Trường Tấn, chẳng qua vì nàng đã đến bước đường cùng.
Cho dù nàng đã biết chàng là người công chính nghiêm minh, sẽ không vì tình cảm cá nhân mà thiên vị một ai.
Quả nhiên, Cố Trường Tấn nhìn nàng một lát, dường như lười nói thêm gì đó với nàng, chỉ ra lệnh nói: “Hoành Bình, Thường Cát, đưa phu nhân đi biệt viện, không có mệnh lệnh của ta, không cho ai đưa nàng ấy ra ngoài.”
Cố gia xưa nay nghèo khó, Cố Trường Tấn là người sống trong nghèo đói thì lấy đâu ra biệt viện?
Dung Thư nghĩ một chút thì cũng hiểu, chẳng qua biệt viện này cũng chỉ là một căn nhà giam của một quý nhân trong cung sắp xếp cho nàng mà thôi. Thừa An Hầu phủ xảy ra chuyện như vậy, bọn họ sao có thể để con gái của tội thần như nàng chiếm vị trí Thái tử phi?
Huống hồ, vốn dĩ Cố Trường Tấn cũng không thích nàng.
Nàng đã khiến chàng và người thương của chàng phải xa cách ba năm, có lẽ từ tận đáy lòng chàng cũng rất hận nàng. Giam nàng ở trong biệt viện, coi như không còn nhìn thấy nữa.
Dung Thư mỉm cười, Cố Trường Tấn rũ mắt lướt qua người nàng, giơ tay cầm lấy góc tay áo của chàng, nhẹ giọng hỏi: “Cố Trường Tấn, chàng không còn lời gì để nói với ta sao?”
Cố Trường Tấn hơi khựng lại, rũ con mắt nhìn đầu ngón tay đã bị nàng bấu đến trắng bệch, sau một lúc lâu mới mở miệng: “Chuyện đi Dương Châu tìm cữu cữu nàng, nàng đừng nghĩ tới nữa. Chứng cứ Dung gia thông đồng với người Oa do chính vị cữu cữu Thẩm Trì của nàng tự mình nhờ người đưa tới Thượng Kinh, mà hôm qua phụ thân nàng cũng đã ký tên nhận tội.”
Chính cữu cữu của nàng tự đưa chứng cứ tới thật sao?
Dung Thư chỉ cảm thấy sợi dây cố gắng chống đỡ trong đầu mình đã “bực” một tiếng rồi đứt ra.
Đúng lúc này, trên trời bỗng vang một tiếng sấm, gió mạnh nổi lên bốn phía, không bao lâu thì những hạt mưa cũng từ không trung rơi xuống, tí tách rơi xuống cơ thể lạnh lẽo của nàng.
Cố Trường Tấn lạnh lùng liếc nhìn nàng một cái rồi xoay người rời đi, vừa ra cửa, lập tức có một cung ma bung dù cho chàng.
Chàng được người vây quanh rồi lên xe ngựa, không hề quay đầu lại.