Nhưng loại dược này độc nhất ở chỗ nó không phải không có dược liệu để trị độc mà là nó mang đến sự thống khổ kéo dài dằng dẳng cho người trúng độc. Người trúng “Tam canh thiên”, cuối cùng đều vì đau mà chết, bảy khẩu [1] sau khi chết bị chảy máu, bụng nát ruột thủng làm người ta phải kinh hoàng.
[1] Bảy khẩu (七孔): chỉ các bộ phận trên đầu của con người: 2 mắt, 2 tai, 2 lỗ mũi, 1 miệng.
Trong quá khứ, khi Thái Tử Khải Nguyên trị vì đất nước, nếu muốn ban chết cho cung phi, các quan đại thần, ngài yêu thích nhất là dùng loại độc dược này. Trong cung cũng từng có tin đồn rằng bản thân Thái Tử Khải Nguyên chết cũng là vì loại độc này......
Đại khái bởi vì loại dược này quá mức tàn độc, nên sau khi Kim Thượng đăng cơ thì “Tam canh thiên” đã trở thành cấm dược ở trong cung, dần dần nó cũng biết mất.
Cung tì gập dù lại rồi lên xe, nhìn cánh cửa vắng vẻ qua màn mưa, trong lòng không khỏi buồn bực, cô nương của Dung gia kia đến tột cùng đã làm chuyện gì đến mức độ khiến cho Hoàng Hậu lấy loại cấm dược trân quý này dùng lên người nàng?
Xe ngựa chạy trên con đường núi mấy chốc đã biến mất trong màn mưa.
Trong phòng, Dung Thư đưa hộp gỗ trong tay cho Trương mụ mụ, nói: “Các ngươi sau khi lấy mấy thứ này đem đi bán thì đi tìm mẫu thân của ta, đường đến Túc Châu không dễ đi, dùng số bạc này để sinh sống, nhất định phải tồn tại để đến được Túc Châu.”
Ba người má Trương khóc không thành tiếng, không chịu nhận cái hộp kia.
“Mau cầm lấy. Thứ nên nói ta đã sớm nói cho các ngươi rồi, không cần hỏi gì cả. Nếu mẫu thân hỏi ta thì các ngươi hãy nói ta bị Cố Trường Tấn đuổi đi, nói bà ấy cần phải tồn tại mới có thể tìm được ta.”
Dung Thư nhét cái hộp vào trong lòng má Trương, giật giật khóe môi, nói: “Nhân lúc hiện tại bên ngoài không có ai, các ngươi đi nhanh đi. Ta mệt rồi, các ngươi đừng làm ồn, đóng cửa lại, để ta ngủ một giấc thật ngon, được không?”
Má Trương nâng gương mặt đẫm nước mắt của mình lên, bình tĩnh nhìn Dung Thư, bà chợt dập đầu ba cái thật mạnh, giọng điệu bi thương nói: “Lão nô xin lỗi tiểu thư! Tiểu thư yên tâm, lão nô nhất định sẽ chăm sóc cho phu nhân thật tốt.” Dứt lời bà lôi Doanh Tước và Doanh Nguyệt ra khỏi phòng.
Dung Thư chậm rãi thở dài một hơi, đi tới giường.
Nàng đã cảm thấy đau đau sau khi uống xong ly rượu kia rồi, những lời nói vừa rồi đã tiêu tốn hết sức lực của nàng.
Nàng vốn tưởng rằng sẽ chết ngay lập tức, nhưng cảm giác đau đớn càng lúc càng mãnh liệt, giống như hàng trăm con kiến đang ăn tim nàng vậy, đốt cháy cơ thể nàng, nó khiến nàng đổ mồ hôi từ lâu.
Dung Thư chậm rãi ngồi xuống, lắng nghe cơn mưa đầu thu qua khung cửa sổ hé mở.
Đột nhiên nhớ đến cái ngày nàng gặp gỡ Cố Trường Tấn, lúc đó trời cũng mưa.
Đêm Trung Thu năm 19 Gia Hữu, đột nhiên có một trận mưa kéo đến phố Trường An, làm nàng hoang mang vội vã đi vào Trích Tinh lâu, lúc đó Trích Tinh lâu đã chật cứng đầy những người đoán đố về đèn l*иg.
Từ trước đến nay, câu đố đèn l*иg của Trích Tinh lâu nổi tiếng là khó.
Chín tầng, chín chín tám mươi mốt bậc thang là từng câu đố đèn l*иg, người đầu tiên đoán ra được tám mươi mốt câu đố thì người đó có thể nhận được chiếc Trích Tinh được điêu khắc khéo léo.
Dung Thư thấy trời vẫn không ngừng mưa, thì cũng cầm hoa đăng tham gia vào cuộc chơi. Càng đi lên cao, người càng ít đi, khi đến tầng thứ chín, thì chỉ còn ít ỏi hai bóng người.
Chưởng quầy nhìn tờ giấy Dung Thư đưa, rất đáng tiếc nói: “Cô nương, ngài muộn một bước rồi, mới vừa rồi vị công tử này đã đoán trúng câu đố đèn cuối cùng rồi ạ.”
Lúc này Dung Thư mới phát hiện ra có một người đang đứng trong góc.
Trên người người này mặc một chiếc áo choàng xanh lam đã sờn, cầm một cái l*иg đèn bằng gỗ giản dị, đứng ở nơi nửa sáng nửa tối, một bàn tay mảnh khảnh thon thả ở trong chỗ sáng, như nhiễm màu ngọc bích.
Khi Dung Thư nhìn sang thì đúng lúc vị lang quân trẻ tuổi kia cũng nhìn qua đây.
Rõ ràng dáng dấp từ chiếc áo xanh khá hào sảng, nhưng Dung Thư nhìn thấy thì chỉ thấy khuôn mặt lạnh thấu xương của hắn.
Như là một gốc cây tùng nằm trên một nơi hoang vắng chìm trong sương tuyết, cũng giống như ngôi sao băng sáng lấp lánh trong đêm tối vô biên.
Dung Thư có chút tò mò đối với vị lang quân nhà nghèo này, nhưng chàng ta là một người xa lạ, nàng chỉ có thể liếc nhìn một cái rồi quy củ thu hồi ánh nhìn.
Chắc chưởng quầy cũng không đành lòng để cho nàng thất vọng, nói thêm: “Mấy năm nay, người có thể đoán trúng câu đố về đèn của Trích Tinh lâu càng ngày càng ít. Nếu cô nương không chê, để lão phu lấy cho ngài một chiếc đèn Trung Thu nhé.”
Ban đầu đèn Trích Tinh cũng không nhất định phải lấy được, theo quy tắc, chậm chính là chậm, đồ vật vốn dĩ không nên thuộc về nàng, sao nàng có thể mặt dày giành lấy nó được chứ?
Dung Thư cười từ chối, nhắc đến hoa đăng nàng cũng đang định rời đi, chợt nghe người nọ nói: “Chưởng quầy, lấy đèn Trích Tinh đưa cho vị cô nương này đi.”
Cũng không đợi chưởng quầy đáp lời, hắn nói xong câu đó thì xoay người đi xuống lầu. Chờ đến lúc Dung Thư lấy lại tinh thần đuổi theo thì người đã biến mất trên con phố Trường An rả rích mưa thu.
Mà chiếc đèn kia, hắn đã nhường cho nàng.
Dung Thư nghĩ thầm, nếu đêm hôm đó trời không mưa, nàng chưa từng bước vào Trích Tinh lâu, có lẽ nàng sẽ không gặp Cố Trường Tấn. Nếu bọn họ chưa từng gặp nhau, thì có lẽ hôm nay nàng đã có thể thoát được kiếp tử này.
Đáng tiếc thay, đêm Trung Thu năm 19 Gia Hữu, trên con phố Trường An ở Kinh thành đã đổ xuống một trận mưa.
Từ đó Dung Thu thích nhất là đêm Trung Thu, thích đến nỗi nàng cố chấp chọn ngày 15 tháng 8 năm đó làm ngày đính hôn.