Thái Tử Cố Chấp Là Chồng Cũ Của Ta

Chương 2:

Dung Thư trước nay luôn là người trân trọng mạng sống của mình, nhưng hiện tại người ta là dao, còn mình là cá trên thớt, nàng không được chọn lựa.

Nàng đang định từ trên giường ngồi dậy, Doanh Tước đứng cạnh nàng lại hất tay làm đổ chén nước xuống đất, dang hai tay chắn trước mặt nàng, lạnh lùng nói: “Tiểu thư của chúng tôi là thê tử được cô gia cưới hỏi đàng hoàng, hiện giờ cô gia trở thành Thái Tử điện hạ, thì tiểu thư của bọn ta chính là Thái Tử phi! Các ngươi đây là muốn mưu hại Thái Tử phi đúng không hả?”

Ba chữ “Thái Tử phi” vừa được nói ra, cả gian phòng trở nên tĩnh lặng, bốn gã cung nhân ở phía sau Chu ma ma cũng hít thở nhẹ nhàng hơn.

Chu ma ma vẫn rất bình tĩnh mà thở dài một hơi, hiền từ nhìn Dung Thư nói: “Người mà Thái Tử điện hạ muốn cưới từ trước đến nay không phải là Dung cô nương, trong lòng Dung cô nương hẳn đã biết rất rõ. Dung cô nương như chim tu hú chiếm tổ ngần ấy năm, hiện giờ ân oán có thể đổi thành một chén rượu, đã được Hoàng Hậu nương nương phá lệ khai ân rồi. Các ngươi ấy, chớ có rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt.”

Nói xong, nụ cười trên Chu ma ma cũng trở nên tàn khốc hơn.

“Doanh Tước, lui xuống.”

Cơ thể Doanh Tước chấn động, quay lại nhìn Dung Thư: “Tiểu thư.”

Dung Thư cười một cái, ôn nhu nói: “Má Trương và Doanh Nguyệt ở trong phòng bếp, em đi gọi các nàng ấy lại đây.”

Đôi mắt Doanh Tước ngay lập tức đỏ lên, nàng biết, tiểu thư muốn dỗ nàng đi ra ngoài. Nhưng nếu nàng đi ra ngoài, tiểu thư sẽ phải mất mạng!

Thấy Doanh Tước bất động, Dung Thư lại nói thêm một câu: “Em đã quên những gì ta nói với em trước kia rồi sao?”

Doanh Tước ngẩn người, lập tức nhớ đến cái ngày các nàng bị đưa vào Tứ Thời Uyển, tiểu thư từng nói với các nàng.

“Sau này ta không chắc mình có thể rời khỏi nơi này, các ngươi và ta trở thành chủ tớ một thời gian, ta sẽ tận lực giữ lại mạng sống của các ngươi.”

“Nhị gia...... Thái Tử điện hạ không phải là người thích gϊếŧ chóc, có ngài ấy ở đây, các quý nhân trong cung cũng sẽ không lấy tính mạng của các ngươi. Các ngươi đồng ý với ta, sau này mặc kệ có xảy ra chuyện gì, nếu đi được thì hãy cứ đi, sống hết mình và đừng vì ta mà làm chuyện ngu ngốc.”

Những lời nói khi xưa vẫn còn văng vẳng bên tai, lúc đó vẻ mặt tiểu thư nghiêm nghị hơn, giọng điệu so với bình thường cũng trịnh trọng hơn rất nhiều, có lẽ từ lúc đó nàng đã đoán ra được sẽ có ngày hôm nay.

Trong lòng Doanh Tước đau khổ vô cùng, nước mắt trào ra một cách mãnh liệt.

Nhưng cuối cùng nàng vẫn nhớ kỹ những lời Dung Thư nói, lau đi hàng nước mắt trên mặt, cắn răng chạy ra khỏi phòng.

Cho đến khi bóng dáng của Doanh Tước chạy đi xa Dung Thư mới nhìn về phía Chu ma ma, nói: “Những lời nói vừa rồi của ma ma là thật sao? Ta uống hết ly rượu này đã có thể thay người thân của ta tích phúc chuộc tội?”

Chu ma ma từ lúc vào căn phòng này, toàn bộ tinh thần đều tập trung vào người Dung Thư.

Cô nương này rõ ràng biết trong cái bình này chứa cái gì, cũng chưa từng khóc lóc ồn áo quá nửa câu, chớ nói chi là xin tha chửi rủa.

Một phong thái bình tĩnh cũng phải khiến bà lau mắt mà nhìn, giọng điệu không khỏi ôn hoà hơn một chút.

“Tất nhiên là sự thật, Hoàng Hậu nương nương kim tôn ngọc quý, cần gì phải lừa ngài?”

Dung Thư nàng chẳng qua chỉ là nữ nhi của tội thần, có tài đức gì đáng giá tới mức để Hoàng Hậu phí tâm tư để lừa nàng?

Hiện giờ Hầu phủ Thừa An là cái cây bị gió lốc nhổ tận gốc, ai cũng có thể dẫm lên, Hoàng Hậu đúng thật không cần phải lừa nàng.

Dung Thư nhẹ nhàng gật đầu, lại nói: “Vυ' nuôi má Trương và hai nha hoàn của ta ——”

“Dung cô nương yên tâm.” Chu ma ma chen ngang lời nàng nói: “Ân điển của Hoàng Hậu nương nương không phải ai cũng có thể hưởng được. Sau khi ngài tạ ơn, nhiệm vụ của nô tỳ cũng đã hoàn thành, tất nhiên nô cũng muốn làm càng nhanh càng tốt để hồi cung phục mệnh [1].”

[1] Phục mệnh (覆命): báo cáo lại sau khi chấp hành mệnh lệnh.

Điều Dung Thư không yên lòng cũng chỉ có mẫu thân và mấy người má Trương, hiện giờ nghe thấy ý đồ của Chu ma ma thì Hoàng Hậu nương nương chỉ tính toán lấy mạng của một mình nàng.

Nàng là một người sắp chết, Chu ma ma cũng không nhất thiết phải lừa dối nàng.

Dung Thư yên lòng, cúi đầu sửa soạn lại tay áo rồi tiến lên một bước, dập đầu xuống đất, quy củ nói: “Tội nữ Dung Thư bái tạ Hoàng ân.”

Dứt lời, nàng đứng dậy nhận lấy cái ly cung nhân đưa, ngửa đầu uống một hơi cạn sạch.

Ly rơi xuống đất, những đám mây trên mái nhà đang yên ả bỗng nhiên “Ầm ầm” vang lên một cách chấn động, tia sét màu tím hiện ra từ những đám mây, như muốn chia cắt bầu trời u ám.

Mưa vẫn không ngừng rơi, một cung nữ chạy bước nhỏ để đuổi kịp Chu ma ma, một mặt thì che dù cho bà, một mặt thì chần chờ nói: “Ma ma, không bằng ở lâu thêm chút? Nô tỳ lo lắng ly rượu kia sẽ xảy ra vấn đề.”

Mấy người bọn họ đều là những người làm lâu năm trong cung, trong cung tội phi tội tì uống rượu độc mà không chết đếm không đến mười ngón tay. Cung tì nói như vậy là vì sợ rượu độc kia không gϊếŧ chết được Dung Thư.

Chu ma ma cười liếc nhìn nàng ta một cái, nói: “Bình rượu kia chính là Tam canh thiên, cho dù Đại La Kim Tiên có tới thì cũng không cứu được nàng ta.”

Vừa nói ra mấy chữ “Tam canh thiên” này, cung tì kia hít vào một hơi khí lạnh.

“Tam canh thiên” có nguồn gốc từ Tây Vực, là một độc dược cực kỳ hiếm có, từ này có nghĩa là “Diêm Vương muốn ngươi chết vào canh ba, ai dám giữ ngươi tới canh năm”. Tương truyền bên trong nó có bảy bảy bốn mươi chín chất độc chỉ cần dính môi cũng đã đủ chết rồi.