Vinh Mặc không nhịn được cười nhẹ: “Cô đợi một lát, tôi đang tới đó đây.”
Sau khi cúp điện thoại, Sầm Tuế đứng chờ tại chỗ, tới lúc thấy mệt thì lại tìm một chỗ để ngồi.
Những cửa hàng đồ cổ xếp thành một hàng, đều mang kiến trúc hoài cổ, móng nhà rất cao, phải đi qua mấy thềm đá mới vào được cửa tiệm.
Sầm Tuế ngồi ngay trên thềm đá trước cửa chính của Trân Bảo Trai, lông mi đón ánh mặt trời, yên tĩnh chờ Vinh Mặc.
Nghịch điện thoại tới lúc chán ngán, cô lại lấy một cây kẹo que trong túi ra.
Xé lớp vỏ, ngậm kẹo trong miệng cho tan ra, sau đó ngẩn người ngay trước cửa tiệm.
Mãi cho tới khi một đôi giày xuất hiện trong tầm mắt đang rũ xuống của cô, cô mới run run lông mi ngẩng đầu lên.
Nhìn thấy khuôn mặt ngược sáng của Vinh Mặc, ánh mắt của cô từ mờ mịt trống rỗng dần dần hiện lên vẻ không vui, cuối cùng hậm hực nhìn chằm chằm anh, trong miệng còn cắn kẹo que.
Ngửa mặt nhìn Vinh Mặc một lát, Sầm Tuế mới đứng lên.
Cô đứng trên tảng đá, vừa vặn ngang tầm mắt với Vinh Mặc, cô nhìn anh và nói: “Tôi còn tưởng anh bỏ cửa hàng mà chạy đi.”
Nói xong lại hỏi: “Đồ của tôi, giám định thế nào rồi?”
Vinh Mặc không trả lời, chỉ đơn giản nói: “Đi vào rồi nói sau.”
Sau đó lấy chìa khóa mở cửa, đưa Sầm Tuế vào cửa hàng.
Sau khi đi vào cũng không có ý định buôn bán, trực tiếp đi vào trong và gọi Sầm Tuế: “Vào đi.”
Sầm Tuế theo anh vào trong, ngồi xuống trên chiếc ghế sô pha bằng gỗ thật tạo hình đơn giản, nhìn anh lấy ấm trà để đun nước, lại nhìn anh thắp một nén nhang.
Khi nước được đun sôi, anh trở lại ghế sofa và ngồi xuống, bắt đầu pha bình trà ấm áp.
Vốn dĩ Sầm Tuế định nói chuyện, nhưng nhìn loạt động tác này của anh, mây bay nước chảy vô cùng có ý cảnh nên không dám mở miệng quấy rầy, sợ là vừa mở miệng đã phá hỏng ý cảnh như vậy.
Vinh Mặc pha trà nhiều lần với nước nóng rồi đổ vào ấm Tử Sa.
Sau khi rót xong thì bưng ấm trà lên, rót vào chén trà nhỏ trong suốt. Sau đó dùng kẹp trà bằng tre gắp chén trà, đưa đến trước mặt Sầm Tuế, nhìn cô và nói: “Uống trà.”
Sầm Tuế mím môi một cái, lúc nhận chén trà cô nói: “Anh sống thật mình nhã.”
Vinh Mặc cười cười: “Cô xem như là khách quý, đương nhiên không thể thất lễ.”
Sầm Tuế chậm rãi uống trà trong chén trà, cũng không uống như vậy tốt hay xấu.
Cô đặt cốc xuống và hỏi: “Đồ vật của tôi, anh giám định thế nào rồi?”
Vinh Mặc thưởng thức một nửa chén trà, rồi anh đặt chén trà xuống, giọng nói bình tĩnh: “Tôi cũng tham gia vào công việc giám định, vì vậy tôi đã không đến cửa hàng trong những ngày này. Hai ngày nay chúng tôi lật lại rất nhiều ghi chép trong sách cổ, cũng đã kiểm tra vật liệu, mảnh sứ hoàn toàn phù hợp với đặc điểm được miêu tả trong sách cổ, năm phát hiện cũng thực sự trong thời kỳ Hậu Chu đời thứ năm.”
Đáy mắt Sầm Tuế phát sáng: “Vậy thì chắc chắn là Sài Từ?”
Vinh Mặc lắc đầu: “Vẫn chưa thể kết luận, hiện tại còn đang đàm phán với phía Nhật Bản, dự định đi Nhật Bản để xem bình hoa bách hợp xanh của họ. Ngoài ra, mảnh sứ này không có lai lịch, cũng là một vấn đề.”
Đáy mắt Sầm Tuế lại tắt đi một chút, cô hỏi Vinh Mặc: “Bình hoa bách hợp của Nhật Bản có lai lịch ra sao?”
Vinh Mặc nhìn cô và nói: “Giám đốc của họ nói, căn cứ theo ghi chép, khoảng 600 năm trước, cũng là thời nhà Minh, một hoàng đế đã tặng chiếc bình đó cho MẠc Phủ tướng quân Nhật Bản là Ashikaga Yoshimitsu để đáp lễ. Sau đó được truyền từ thế hệ này sang thế hệ khác bởi dòng họ bút cổ.”
Sầm Tuế gật đầu, suy nghĩ một lát: “Lúc tôi đến thuận tiện nhìn quầy hàng, vị chủ quán kia vẫn không đến.”
Vinh Mặc ngược lại không chút hoang mang: “Không cần sốt ruột, anh ấy vẫn phải bày sạp sống tạm qua ngày, dù sao cũng phải tới.”
Sầm Tuế lại gật đầu: “Vậy thì chờ một chút đi.”