Nữ Phụ Hào Môn Sau Khi Thức Tỉnh

Chương 46: Bất ngờ nói xin lỗi

Chất lượng giấc ngủ này của cô rất tốt, buổi sáng thức dậy đi học, tinh thần của Sầm Tuế vô cùng phấn chấn.

Tới phòng học, Sầm Tuế vẫn chọn chỗ ngồi ở hàng ghế sau.

Bởi vì cô không cảm thấy hứng thú với chuyên ngành đang theo học, cũng đã quyết định tham gia kỳ thi tuyển sinh liên thông sau đại học, vậy nên cô không định đặt mọi suy nghĩ của mình lên chuyên ngành hiện tại, chỉ cần có thể thuận lợi tốt nghiệp là được.

Sau khi tiếng chuông tan học vang lên, cô không cố ý quan sát nhưng cũng phát hiện mấy người Trần Vũ vẫn chưa tới lớp.

Hầu hết các môn ở năm ba là môn chuyên ngành, vậy nên bọn họ gần như học chung với sinh viên cùng chuyên ngành.

Trần Vũ không đi học cũng tốt, ít nhất là Sầm Tuế cảm thấy không khí trong phòng học cũng tốt hơn mấy phần.

Còn về phần vì sao Trần Vũ lại trốn học, cô lười quan tâm.

Anh đã hoàn toàn không có quan hệ gì với cô nữa rồi.



Buổi chiều không có tiết, Sầm Tuế cầm tài liệu ôn tập tới thư viện.

Nhưng có lẽ là vì thời gian dài không tập trung học tập nên cho dù trong bầu không khí yên tĩnh như thư viện, cô cũng không thể thật sự tập trung vào việc học tập, vì thế suy nghĩ lại bắt đầu tung bay.

Trong lúc đầu óc tung bay, cô bỗng nhớ tới bầu không khí trang nhã yên tĩnh của Trân Bảo Trai.

Sau đó tự nhiên nghĩ tới chuyện, cũng đã mấy ngày trôi qua, không biết miếng sài sứ kia của cô có được tổ chuyên gia giám định hay không, mà ông chủ của Trân Bảo Trai kia cũng chưa đến tìm cô.

Trong đầu bắt đầu nhớ tới chuyện này, cô lại càng đọc sách không vào.

Sầm Tuế nhanh chóng dọn dẹp tài liệu ôn tập, đeo túi rời khỏi trường học, trực tiếp gọi taxi đi tới đường Thừa Cổ.

Mấy ngày trước cô vừa ghé qua tất cả các gian hàng trên đường Thừa Cổ, thời gian ngắn như vậy, chúng cũng không thể thay đổi nhiều, vậy nên cô cũng không có ý định tiếp tục đi dạo.

Cô đi vào Cổ Thành, trực tiếp tìm tới Trân Bảo Trai của Vinh Mặc.

Tới con phố chỗ Trân Bảo Trai, còn chưa đi đến nơi cô đã phát hiện trong số tất cả cửa hàng, chỉ có Trân Bảo Trai là đóng cửa.

Sầm Tuế chỉnh lại túi trên vai, nhanh chân bước tới, quả nhiên phát hiện cửa cửa hàng đã khóa lại.

Cô nhìn cửa hàng đồ cổ, khẽ nhíu mày, không lập tức đi tìm Vinh Mặc mà tới cửa hàng chuyên đồ ngọc ở bên cạnh hỏi thăm.

Ông chủ cửa hàng chuyên đồ ngọc nói với cô: “Vinh Mặc ấy à, mấy ngày nay cậu ta không có tới, cửa hàng vẫn luôn đóng cửa.”

Sầm Tuế sửng sốt, vội vàng hỏi lại: “Có phải anh ta không tới từ thứ ba không?”

Chủ tiệm chuyên đồ ngọc nhớ lại, gật gật đầu: “Đúng vậy, từ thứ ba.”

Trên mặt Sầm Tuế hiện lên vẻ ảo não, theo bản năng nghĩ tới chuyện tên gian thương kia đã bán sài sứ đi rồi cầm tiền chạy trốn rồi.

Giống như chủ quán bán bình bát phương quán nhĩ dỏm, đều không phải hạng người tốt đẹp gì.

Mặc dù trong lòng nghĩ như vậy nhưng Sầm Tuế cũng không nói thêm gì nữa.

Cô xoay người rời khỏi cửa hàng chuyên đồ ngọc, lập tức lấy điện thoại ra gọi cho Vinh Mặc.

Điện thoại vẫn có thể kết nối, lòng cô thoáng thả lỏng.

Chỉ là cô gọi một lúc lâu mà không có ai bắt máy, tới khi cuộc gọi tự động kết thúc cũng không có ai bắt máy.

Lúc này Sầm Tuế không khỏi bắt đầu căng thẳng, nghĩ thầm miếng sứ kia của cô trị giá mấy chục triệu đấy!

Cô siết chặt điện thoại, gọi lần thứ hai, vừa chờ đối phương nghe điện thoại vừa lẩm bẩm trong miệng: “Tên lừa đảo, nếu còn không nghe máy nữa thì tôi sẽ báo cảnh sát…”

Cô vừa nói xong, đối phương nghe máy.

Ống nghe truyền đến giọng nói của Vinh Mặc, giọng điệu vẫn vững vàng như bình thường, vô cùng êm tai: “Vừa rồi có chút chuyện, sao vậy?”

Sầm Tuế ổn định hơi thở, âm lượng khi nói chuyện không lớn, vừa hung dữ vừa có hơi trẻ con: “Sao vậy? Tôi đang ở trước cửa hàng của anh đây này, ông chú cách vách nói rằng mấy ngày nay anh không mở cửa tiệm, anh nói xem có phải anh cầm đồ của tôi rồi bỏ trốn rồi không?”&