Đứng trước bồn rửa tay, Uông Kiệt mở vòi nước và nói chuyện với anh: “Chiều nay không có tiết học, vừa vặn ở sảnh phát thanh của trường chúng ta có cuộc thi ca sĩ trong khuôn viên trường đại học Thành phố Tô An, có muốn đi xem không?”
Bình thường Trần Vũ thuận miệng đồng ý, nhưng hôm nay tâm tình anh không ổn nên chỉ đáp lại một câu: “Nói sau đi.”
Đi vệ sinh xong trở lại lớp học, Trần Vũ theo bản năng nhìn thoáng qua phía sau.
Không nhìn thấy Sầm Tuế ngồi ở chỗ đọc sách nữa, anh nhanh chóng thu ánh mắt lại.
Anh muốn xem, người phụ nữ này có thể chịu đựng được đến khi nào.
Chờ đến khi cô không thể chịu được mà phải quay đầu lại khóc lóc và cầu xin anh làm hòa, anh chưa chắc đã thoải mái đồng ý như xưa nữa đâu.
Trần Vũ nghĩ như vậy rồi bước lên bậc thang đi đến bên cạnh bàn học của mình.
Vừa định xoay người ngồi xuống chỗ ngồi thì chợt nghe phía sau truyền đến một giọng nói trong trẻo: “Trần Vũ.”
Trần Vũ dừng động tác, đứng trên bậc thang và quay người lại.
Từ trên cao nhìn xuống, anh nhìn Sầm Tuế đứng trên bậc thang thấp hơn anh hai bậc, khóe miệng và đuôi lông mày đều nhuộm một nụ cười nhàn nhạt.
Anh lạnh mặt, có chút không kiên nhẫn mở miệng: “Lại có chuyện gì?”
Sao, thế nào rồi, không chịu được nữa sao?
Muốn làm hòa với anh rồi?
Sầm Tuế hơi ngửa mặt lên, nhìn vào mắt Trần Vũ.
Cô lại đi lên một bậc thang, cách Trần Vũ gần hơn một chút, sau đó dưới ánh mắt chăm chú của mọi người xung quanh, ý cười trên khóe miệng càng thêm nồng đậm, ánh mắt khinh khỉnh, thoải mái thong dong mà mở miệng: “Chúng ta chia tay đi, tôi chơi chán rồi.”
Trần Vũ nhìn cô, trong nháy mắt lông mày nhíu lại với nhau.
Trong khi đó những người khác đang xem náo nhiệt lập tức mở to mắt, khϊếp sợ đến nỗi tròng mắt như sắp rơi ra ngoài.
Sầm Tuế rất hài lòng với phản ứng của bọn họ và bước lên một bước nữa.
Đi ngang qua Trần Vũ đang cứng đờ, cố ý sượt qua cánh tay anh, đυ.ng vào thân thể khiến anh hơi nghiêng sang một bên, giơ tay vén tóc chính mình rồi đi tới chỗ ngồi ở hàng ghế phía sau.
Một lát sau Trần Vũ mới kịp phản ứng, theo bản năng cười nhạo một tiếng.
Anh cắn răng còn chưa nói ra lời, giáo viên giảng dạy đã tiến vào phòng học, thế là trước ánh mắt của mọi người, anh quay người đi đến chỗ ngồi của mình ngồi xuống.
Vừa ngồi xuống ghế, sắc mặt anh tối sầm lại.
Những lời bàn tán của các bạn học khác không đến được tai anh, nhưng tin tức trong nhóm huynh đệ thì anh có thể nhìn thấy.
Uông Kiệt: [Không phải là thật chứ?]
Triệu Tử Trừng: [Thật cái gì, mình nghĩ chắc là giả đấy]
Chu Nhất Miểu: [Lần này Vũ ca làm thế có chút quá đáng, nhưng nghĩ lại thì chắc chắn không có khả năng đâu]
Triệu Tử Trừng: [Chúng máy đoán xem, mấy ngày nữa thì cô ta đi tìm Vũ ca xin lỗi?]
Uông Kiệt: [Theo kinh nghiệm trước đây của mình, tối đa là ba ngày]
Triệu Tử Trừng: [Mình đoán hai ngày, vẫn là cái kiểu khóc sưng mắt kia thôi]
Chu Nhất Miểu: [Còn mình đoán đêm nay cô ta đã không nhịn được rồi]
. . .
Trần Vũ nhìn mấy lời mà bọn Uông Kiệt nói, sắc mặt mới dễ nhìn hơn một chút.
Đúng là như vậy, thường ngày cho dù Sầm Tuế có nổi nóng trước, cũng đều là sau khi bị anh lạnh nhạt một lúc, chính bản thân không nhịn được nhớ anh, khóc đến mức người giống như toàn nước mắt tới tìm anh, cầu xin anh làm hòa.
Trong lòng anh có chút bình tĩnh lại, thầm nghĩ nếu cô đã muốn như thế thì cứ để cô làm vậy đi.
Nhiều nhất là ba ngày, chính là lúc cô sẽ phải khóc lóc quay đầu tìm anh làm hòa!
***