Nhưng nói thế nào thì nói, khi cô là một công cụ thì thật sự cô là một trò đùa, cũng không có gì để oán giận.
Lúc này trong lòng cô bình tĩnh, đi đến giữa lớp cũng không dừng lại, thậm chí ánh mắt cũng không lệch một chút, đi thẳng về phía sau lớp học.
Chờ cho đến khi đi đến hàng ghế phía sau của lớp học, cô ngồi xuống và đặt túi trên vai xuống.
Trần Vũ ngồi ở chỗ ngồi, sắc mặt anh đã tối sầm lại, giữa hai hàng lông mày lại nhíu thành nếp.
Bạn bè của anh trợn mắt há hốc mồm, và những người khác đều... Mang vẻ mặt mờ mịt...
Sốc!
Vậy mà Sầm Tuế cũng không thèm liếc mắt nhìn Trần Vũ một cái, ngồi vào hàng ghế phía sau lớp học!
Nhưng bọn họ mờ mịt chưa được bao lâu thì giáo viên giảng dạy đã đến.
Chuông vào lớp kết thúc, giáo viên giảng dạy mở thiết bị giảng dạy đa phương tiện lên, nâng kính trên sống mũi và bắt đầu tiết học.
Tiết học này không có nhiều người nghe giảng, đa số mọi người đều lén lút lén lút dùng điện thoại di động ở dưới bàn học, nhiệt tình bàn tán về cảnh tượng không giống như thường ngày vừa rồi —— Vậy mà Sầm Tuế không ngồi bên cạnh Trần Vũ, thậm chí còn không thèm liếc mắt nhìn anh một cái, làm sao có thể chứ?
Vừa nói chuyện vừa lén quay đầu lại nhìn, phát hiện Sầm Tuế ngồi ở chỗ ngồi cũng không nhúc nhích, giống như đang nghiêm túc đọc sách.
Đây thật đúng là không bình thường, xem ra không giống như chỉ thay đổi tạo hình, mà cũng đang thay đổi đầu óc đúng không?
Trần Vũ ngồi ở chỗ ngồi của mình, thỉnh thoảng lại nhìn về phía sau, sắc mặt càng tối tắm.
Anh đưa tay cầm lấy điện thoại di động của mình, đặt dưới bàn học mở khóa ra, phát hiện hai tin nhắn anh gửi cho Sầm Tuế, đến bây giờ vẫn chưa nhận được phản hồi.
Anh không nhịn được mà cười lạnh —— chơi như vậy thật không vui.
Trò vặt này, vào thời điểm thích hợp sẽ dừng lại để tính toán tán tỉnh, chơi đùa, anh đã không còn kiên nhẫn.
Trong nhóm anh em, Uông Kiệt và một vài người đang trò chuyện.
Uông Kiệt: [Tình hình thế nào?]
Triệu Tử Trừng: [Chuyện xảy ra bất thường, hẳn phải có quỷ.]
Chu Nhất Miểu: [@Vũ ca ]
Trần Vũ đè nén sự buồn bực dâng lên trong lòng, giải thích một câu: [Thứ bảy chúng ta có hẹn đi xem phim.]
Mấy người Uông Kiệt nghe là hiểu, thứ bảy Trần Vũ ở bên cạnh bọn họ, căn bản không đi hẹn hò. Cho nên Sầm Tuế đang tức giận, thay đổi cách thức giận dỗi mới mẻ.
Uông Kiệt: [Đơn giản thôi, nói một câu xin lỗi để dỗ dành đi.]
Triệu Tử Trừng: [Dỗ dành á? Đùa à, hơn nữa nhá, sao Vũ ca của mình phải xin lỗi phụ nữ chứ?]
Chu Nhất Miểu: [Đúng vậy, đều là phụ nữ dỗ dành Vũ ca của mình.]
Uông Kiệt: [Cũng đúng.]
Triệu Tử Trừng: [Người phụ nữ có thể khiến Vũ ca của mình dỗ dành vốn không tồn tại]
Uông Kiệt: [Chuyện này cũng không chắc, nói không chừng vỏ quýt dày có móng tay nhọn.]
Chu Nhất Miểu: [Ai có thể hạ gục Vũ ca của mình, mình đi bằng đầu]
...
Trong lòng Trần Vũ không thoải mái, không thèm xem mấy lời bọn Uông Kiệt nói.
Anh rời khỏi nhóm, mở trang đối thoại với Sầm Tuế, một lát sau gửi mấy chữ: [Tốt nhất nên biết chừng mực]
Sầm Tuế ngồi ở hàng ghế sau, vùi đầu nghiêm túc đọc Trân Bảo Lục của cô.
Cô vừa mở quyển sách này ra là đã có chút mê hoặc, tự nhiên không có dư thừa tâm tư quan tâm chuyện khác. Một lòng chỉ muốn nhanh chóng đọc hết quyển sách này, cho nên khi điện thoại di động cô đặt trên bàn học sáng lên, cô cũng không nhìn thấy.
Trần Vũ cầm điện thoại chờ một lúc lâu, đương nhiên không đợi được Sầm Tuế trả lời.
Trong lòng anh đè nén một hơi, anh khẽ nghiêng đầu về phía sau, nhìn thoáng qua Sầm Tuế, chỉ thấy cô vùi đầu đọc sách, bộ dáng hai tai không nghe thấy chuyện bên ngoài.
Thu ánh mắt lại, anh ném điện thoại di động lên bàn học, Trần Vũ không có ý định cho cô cơ hội nữa.
Anh không tiếp tục nhìn về phía sau, chờ tiếng chuông tan học vang lên, trực tiếp đứng dậy ra khỏi lớp và đi đến nhà vệ sinh với Uông Kiệt.