5 tháng sau, Nhất Bác chính thức được làm thư ký chủ tịch trong tập đoàn, ban đầu có rất nhiều nhân viên không biết điều bày đủ trò để hãm hại cậu, hại nhục cậu. Còn có mấy vị đối tác tuy tuổi đã cao nhưng rất biếи ŧɦái có ý đồ ko tốt với cậu. Lúc đó cậu rất sợ, sau đó được sự động viên của Namjoon cùng Seokjin cậu đã tự tin hơn, biết cảnh giác phòng thủ để bảo vệ mình tránh mọi thứ ko mấy sạch sẽ.
Tại phòng chủ tịch
"Chiều nay có cuộc hẹn nào ko?"*mắt dán vào máy tính, tay gõ bàn phím*
"Có, cuộc hẹn với Hứa tổng của tập đoàn Hứa thị vào lúc 5h30"*Nhất Bác cầm cuốn sổ lật lật nói*
"Hủy cho tớ"*xem hồ sơ*
"Nhưng đây là đối tác khá lớn, hủy như vậy có ảnh hưởng đến tập đoàn ko?"*Nhất Bác có phần lo lắng*
"Hứa tổng đó được cái khoa trương chứ có được tích sự gì, ỉ vào cái hợp đồng cỏn con đó mà đòi quyền lợi sao, Trí Nhất ko tiếp những loại đó"
"Tớ nghe chị tiếp tân nói, ông ta đòi nhất định phải gặp cậu, còn nói hợp đồng lần này lớn nhất định sẽ có lợi cho Trí Nhất"*Nhất Bác nhớ lại lời của chị tiếp tân nói*
"Cậu tin sao, trên thương trường ko dễ gì có một hợp đồng có lợi nhuận lớn như vậy, hơn nữa Trí Nhất cũng thuộc hạng đứng top trên thế giới, ko lý nào vì một cái hợp đồng giẻ rách đó mà ảnh hưởng đc, cậu đừng quá tin người, đặc biệt phải thận trọng với ông ta"*nhìn cậu nói*
"Tớ biết rồi"
"Ngoài cuộc hẹn đó ra còn gì nữa ko??"
"Còn, một cuộc hẹn tại quán bar với Tống tổng của tập đoàn Tống thị vào lúc 7h30"
"Hủy luôn đi, Tống tổng ko nên dính đến phiền lắm"
"Sao vậy??"*Nhất Bác thắc mắc*
"Cậu có nghe tin về Tống thị chưa?"
"Có phải là vụ tranh chấp về miếng đất vàng ở thành phố Seoul Hàn Quốc ko? Nghe nói vụ này bên thầu của Tống thị đã đυ.ng chạm vào phần đất chưa đc cho phép, lại còn vướng vào một số vụ kiện tụng"
"Ừm, gã ta muốn hợp tác với Trí Nhất để lấy lại vốn, chỉ cần Trí Nhất có cổ phần bên trong chắc chắn công ty của gã sẽ đc đứng vững"*tay cầm bản hợp đồng xem*
"Nhưng sao dạo này cậu từ chối nhiều bản hợp đồng thế, như vậy có ổn ko?"
"Cậu nghĩ mấy cái hợp đồng đó mà yêu cầu đích thân Tiêu tổng phải đi có đáng ko, thư kí đi thì ko chịu, giờ thì tự gánh chứ"*cô thản nhiên nói*
"Tớ phục cậu luôn rồi đó"*Nhất Bác cười trừ, lật cuốn sổ nói tiếp*"lát nữa Park tổng và Lai tổng sẽ đến đây đó"
(Chào mọi người)*Người đó ko ai khác đó là Park tổng người bạn của cô tại Hàn mặc dù hơn tuổi nhau nhưng vì quá thân thiết nên khỏi cần sàu kính ngữ, đồng thời là Lai phu nhân*
"大家好"*Lai Kuan Lin cười nói*
(Chào mọi người)
"Chào hai người, mà hai người có thể nói tiếng Việt được ko, người Trung người Hàn sao hiểu"
"Xin lỗi tại lâu rồi có về đây đâu quên tiếng Việt haha"*Jihoon cười lớn*
"Bà ơi bà là con gái đó nết na thùy mị giùm tui cái"(Jihoon nam giả nữ nha m.n)
"Quên hihi"
"Ủa còn đây là ai?"*chỉ qua Nhất Bác*
"Đây là thư ký kiêm anh dâu tui đó"
"Chào Lai tổng Park tổng"
"Ừm chào cậu"*Kuan Lin lịch sự*
"Wow so beautiful"*Jihoon nhìn cậu ko chớp mắt nói*
"Hết Trung Hàn giờ tới Anh???"*cô cạn lời"
"Thôi nào bạn yêu, hôm nay tụi tao đến đây là ký hợp đồng đó nghiêm túc chút đi"
"Ủa rồi nãy giờ ai là người nhây?"
"Mày...."*hết nói*
Sau một hồi tây ta đủ kiểu con đà điểu thì cũng chịu nghiêm túc vào công việc, sau một hồi cả hai bên quyết định hợp tác với nhau, buổi kí hợp đồng diễn ra thuận lợi.
"Này đi ăn ko, anh mày bao"*Kuan Lin nói*
"Thôi, tui biết tính anh quá mà, xin ở nhờ đúng ko, xin lỗi nhà em nhỏ lắm ở khách sạn đi ha"
"Ơ con này sao biết hay thế, mà thôi cho vkck anh ngủ một đêm thôi"
"Ko là ko"*nhìn hai người*
"Tiêu tổng gì mà keo thế , keo kiệt hơn Tiêu Chiến nữa"
"Thôi anh chị ra khách sạn đi, nhà em hết chỗ rồi, ha Điềm Điềm"*quay sang nhìn cậu đang đứng cạnh mình*
"À....thì...."*ngượng*
"Ủa sao hỏi nó, nhà mày mà"*Kuan Lin thắc mắc*
"Ủa thì ổng ở nhà tui mà, Điềm Điềm nhà tớ hết phòng rồi đúng ko?"*ra hiệu cho cậu*
"Vâng nhà cậu ấy ko còn phòng nữa đâu ạ"*lễ phép*
"Tiêu Bin nhà mày to tổ bố thế mà ko có phòng"
"Nhà em nhỏ mà, có bằng căn biệt thự triệu đô của anh đâu"*phản bác lại*
"Thôi mệt quá về cho em làm việc"*khoanh tay, nhìn qua thì thấy Jihoon lôi cậu đi đâu mất tiêu rồi*
"Ủa Tiểu Bảo hai người kia đi đâu rồi???"
"Ai biết"
Qua phần của Nhất Bác và Jihoon, do Jihoon ngồi cạnh thấy anh em nhà Lai Tiêu ngồi cãi lộn về chỗ ngủ, nhìn qua thấy Nhất Bác đứng đơ ra ngượng ngùng nên đã kéo cậu theo cho vui
"Cậu tên là Điềm Điềm hả?"*Jihoon nhìn cậu hỏi*
"Vâng ạ"
"Ko cần phải sợ, cứ gọi tôi là Park tỷ là đc rồi"
"Dạ Park tỷ"
"Cậu có vẻ sợ Tiểu Bảo nhỉ"
"Em ko sợ cậu ấy, cậu ấy rất tốt lại còn là ân nhân cứu mạng em nữa đó, nên em rất biết ơn cậu ấy"
"Ân nhân cứu mạng sao? À mà tỷ quên hỏi em mấy tuổi rồi?"
"Dạ em năm 17 ạ"
"Vậy là hai đứa bằng tuổi nhau rồi, tỷ năm nay 24 tuổi, nếu được hẹn một ngày nào đó tập hợp mọi người cùng đi chơi chắc vui lắm nhỉ"*Nhất Bác chưa kịp trả lời thì một giọng cất lên*
"Tỷ về đây chỉ để chơi thôi á, còn em thì bận sấp mặt đây này chơi gì mà chơi"*gắt*
"Thôi nào lâu lâu mới về mà em thiệt tình"*bất lực*
"Thôi giải tán"*nhìn Jihoon nói*"anh xong rồi giờ chúng ta về"
"Vâng ạ, anh chị về nha bye hai đứa"
"Dạ anh chị đi thông thả ạ"*Nhất Bác nói*
Rồi cô và cậu cùng về phòng chủ tịch, cô ngồi vào ghế, còn cậu ngồi xuống bàn làm việc gần đó
"Tuần sau tớ đi công tác, cậu ở đây quản lý tập đoàn giúp tớ nhé"
"Cậu đi bao lâu thì về, tớ sợ mình ko quản đc"
"Tớ giao cho cậu là tin cậu đấy, tớ đi 2 tháng mới về, cậu ở đây nếu có gì ko hiểu đi hai papa còn ko tìm anh chị hỏi họ sẽ hướng dẫn cho cậu"
"Được tớ sẽ cố gắng hết sức, ko phụ lòng cậu đâu"
"Ừm"
_________________
2 tuần sau
Tại sân bay
"Tớ đi nhé, nhờ cậu chiếu cố Trí Nhất giúp tớ, lâu lâu cậu qua xem tình hình của Song Kim luôn nha, có chuyện gì ko ổn rồi điện cho tớ, còn nếu mọi thứ vẫn ổn thì khỏi cần nói làm gì, để tớ về rồi nói hết cũng đc"
"Ừ tớ biết rồi, cậu đi cẩn thận còn chuyện Trí Nhất cậu yên tâm tớ sẽ cố gắng hết sức, có cả Song Kim nữa"*nhìn cô giọng có phần nghiêm túc nói*
"...."*nhìn cậu gật đầu*
"Nè đi nhà mi sao cứ đi công tác bỏ bạn hoài vậy"*Jungkook buồn buồn lên tiếng*
"Chị mày về chưa đc bao lâu mà mày lại đi rồi"*không ai khác đó là Jihoon đang gằn giọng*
"Bỏ đồng bọn là ko đc nha"*Lisa chống tay ngay eo nói*
"Gì vậy mấy má, con đi công tác hoài có phải lần đầu đâu mà.....gì vậy???"*nhìn mấy người trước mặt nói*
"Lần này mày đi 2 tháng đó"*Jihoon*
"Có đi luôn đâu xong việc rồi về mà"
"Tiểu Bảo đi mạnh giỏi nha, nhớ giữ gìn sức khỏe đó, con vào mùa đông rất dễ bị ốm, con...."*Seokjin chưa nói hết cô đã ôm tay papi mình nói*
"Con biết rồi mà, người dặn rất rất nhiều lần rồi, con đi hoài quen rồi sẽ ko sao, người đừng lo"*cười*
"Ừm, thôi tranh thủ đi ko trễ"
"Vâng, mọi người ở lại vui nha"*trong lòng cô thầm nghĩ*"--tui đi có chuyến công tác thôi, làm như đi luôn ko về vậy, đúng là bó ta--"*bất lực*
"Em đi mạnh giỏi nha"*Cố Ngụy cũng lên tiếng*
"Vâng ca"*mỉm cười*
Sau đó thì cô kéo vali rời đi, sau khi thấy bóng dáng cô khuất dần, Seokjin quay sang Cố Ngụy mà chọc ghẹo
"Con thích con bé lắm sao"*khuôn mặt có chút ý cười, nhưng giả vờ nghiêm nghị*
"Con....con...."*nói trúng tim đen liền ấp úng*
"Haizz ai biểu con gái ta sinh ra dễ thương đáng yêu như vậy, con thích cũng phải, nhưng ta nói trước ta ko gả đâu nha"*Seokjin thích thú trước chàng trai ngây thơ này*
"Ơ sao vậy ạ"*Cố Ngụy ngạc nhiên*
"Đơn giản vì nó là con gái của Seokjin ta, ta đặt đâu nó phải ngồi đó"*nói xong quay người cười tủm tỉm rời đi*.
Để lại Cố Ngụy đứng ngơ ngác ở đó, còn mọi người có mặt ở đó nhìn anh mà ko khỏi bật cười, đúng là một chàng trai ngốc, đã từ lâu Namjoon cùng Seokjin đã nhắm anh làm con rể rồi, nhưng vì ko muốn ép buộc con, nên ko đưa ra bất lời đề nghị nào, toàn tâm toàn ý muốn dựa theo quyết định của cô.
---Tua---Tua---Tua---Tua---Tua---Tua---
Mới đó mà đã 3 tuần trôi qua, cậu thay cô quản lý tập đoàn, có nhiều thứ không hiểu thì cậu đi hỏi hai papa còn ko đi hỏi các anh chị. Lúc cậu đang mệt mỏi thì Tiêu Chiến cũng đã cùng cậu chia sẻ gánh nặng, mặc dù anh là linh hồn vất vưởng ko giúp ích được gì, nhưng quan hệ giữa anh và cậu càng ngày càng thân thiết gắn bó với nhau nhiều hơn, anh chỉ mong mọi thứ thật nhanh về vị trí cũ để anh và cậu được về bên nhau, cũng nhau xây nhau xây dựng một tổ ấm nhỏ, cùng gia đình lớn đoàn tụ.
"Chiến ca anh tới rồi sao?"*cậu vui mừng*
"Ừm vất vả cho em quá"*Tiêu Chiến tới bên cậu nói*
"Ko sao ạ, mọi người giúp đỡ em rất nhiều, nhiêu đây thì đáng là gì đâu"*mỗi lần ở gần anh, hơi lạnh của anh quả thật khiến cậu rùng mình, ớn lạnh run người, mà cậu lại ko sợ hãi mà vui vẻ đón nhận nó, bởi vì đây là khí toả ra từ người cậu tâm niệm. Người cậu tin tưởng sẽ cho cậu hạnh phúc*
"Anh phải nhanh chóng thoát khỏi lời nguyền quái quỷ này, rồi sau đó anh sẽ cho em một cái đám cưới, trả em một người chồng đúng nghĩa"*anh thì thầm với cậu*
"Vâng ạ, em và mọi người chờ anh về, em và mọi người sẽ tìm mọi cách để anh một lần nữa đc hồi sinh"*cậu chắc nịch nói*
"Cảm ơn em đã yêu một người ma ko ra ma người ko ra người như anh, cảm ơn em chịu thông cảm và chịu khổ ở bên anh"*anh dùng bàn tay lạnh lẽo của mình nắm lấy bàn tay ấm nóng của cậu nói*
"Anh ko cần cảm ơn em, em mới là người cảm ơn anh mới phải, anh chịu lấy em, cho em được đường đường chính chính bước vào Tiêu gia, đc tiên môn chấp nhận là cháu dâu vậy là em vui rồi,......Chiến ca em đợi anh về...... Yêu anh"*cậu nói hết những gì mình suy nghĩ, và có chút hồi hộp khi nói lời yêu anh*
"Anh cũng yêu em nhiều lắm"*mỉm cười,bàn tay lạnh buốt vuốt má cậu*
Cả căn phòng chủ tịch giờ đây đã chìm vào mật ngọt, không khí tuy có chút lạnh lẽo, nhưng một khi đã gặp được một người đương duyệt, thì cho dù trời có rét đến đâu, thì cũng sẽ ấm áp một cách dịu kì.
Yêu nhau chỉ cần tin tưởng nhau tuyệt đối, cho dù là một túp lều hay trời giá rét cũng sẽ bên nhau sưởi ấm cho nhau trọn đời.