Apollo

Chương 16

Nhưng rồi sao?! Không cần cái đồng xu thì tôi vẫn sớm nhận ra anh đấy thôi. Chỉ là, đúng người sai thời điểm. Anh biến mất 6 năm qua và để mặc cho những vết thương của tôi tự khép miệng, ngày tôi dám cắt đi mái tóc dài của mình, ngày tôi bỏ đại học để trở thành một họa sĩ tại gia, đứa trẻ trong tôi đã trưởng thành. Đã học được cách sống thật tốt và buông tay những thứ ngoài tầm với, dù cho tôi có khao khát nó đến đâu.

-Anh đã ngồi ở đây bao lâu rồi ?

-Cả buổi rồi, anh muốn dành ngày cuối ở chỗ này. Để xem rốt cuộc cái đài phun nước em kể có thần kì như vậy không.

-Ngày cuối?

-Tối mai anh về Đức.

Một khối cảm xúc kì lạ dâng lên trong tôi, Apollo sắp đi, anh lại sắp cất bước đi trong cái thế giới rộng lớn của riêng mình. Tôi vẫn mãi chỉ là một con người bé nhỏ, có một chỗ bé nhỏ trong thế giới ấy của anh.

Anh đã về Đức thường xuyên hơn, Apollo nói rằng anh muốn dành thời gian để chăm sóc Elenor, đứa em gái cùng cha khác mẹ mà trước nay anh từng ghét bỏ vì một sự mù quáng rằng mẹ em ấy đã đẩy mẹ anh vào đường cùng. Anh đã học cách tha thứ, cuối cùng thì sau hơn 20 năm, anh đã có thể đứng trước mộ bố mình và nói cho ông biết anh chưa bao giờ ngừng yêu thương ông. Số tiền thừa kế mà anh nhận được, anh đã mua lại một hiệu sách và chủ yếu chỉ bán những cuốn bút kí của các nhà hoạt động nghệ thuật. Apollo vẫn luôn kì lạ như ngày nào, anh tìm thấy những niềm vui khác người giữa cuộc sống với đầy bản ngã. Anh xin lỗi tôi vì đã nói dối, thật ra anh không hề làm việc cho tờ báo nào ở Roma cả, anh đến đây để tìm tôi, 2 tháng qua, anh đã đi hết những nẻo đường ở thành phố này, để tìm ra cái phòng tranh của tôi, để tìm lại cô gái anh từng đánh mất. Không phải để níu kéo, chỉ là muốn nhìn thấy cô ấy sống thật tốt.

Anh từng cho rằng trái tim mình không dành để yêu, và anh cũng không phải người để yêu. Anh luôn cảm thấy bất cứ cô gái nào ở bên anh sẽ đều phải chuốc lấy đau khổ, bản thân anh không muốn điều đó. Anh đã xây nên những bức tường và khiến từng người một bỏ cuộc.

Vì em là cô gái tốt nhất anh từng gặp, nên tốt nhất anh không muốn làm em tổn thương.

Đó là lời bào chữa mà tôi sẽ không bao giờ chấp nhận được từ anh. Đến bao giờ anh sẽ ngừng cố chấp?!

"Tách"

Tôi lấy lại ý thức, quay sang nhìn anh. Anh vẫn chưa bỏ thói quen chụp những bức ảnh mà không hỏi ý ai. Câu nói buâng quơ ngày xưa của anh đã khiến tim tôi chậm mất một nhịp, còn ngày hôm nay, những gì anh đã nói với tôi chính là

-Lần này không phải vì em giống Aphrodite, em giống cô gái mà anh luôn muốn có được, một cô gái kì quặc đã nhìn thấy những mặt tối ở con người anh, nhưng vẫn chọn ở lại.