Apollo

Chương 15

Tôi thở dài đứng nhìn thứ mà người nào cũng trầm trồ khen ngợi nó như một biểu tượng vĩ đại của tình yêu. Chính tại nơi này, biết bao lời cầu nguyện đã thành sự thật. Những con người cô đơn lạc lối giữa thế gian đã tìm thấy một vòng tay bình yên ấm áp để nép vào.

Tôi là minh chứng sống động cho việc những đồng xu tại thác nước này có thể đem chủ nhân của nó đến với một nửa đích thực của cuộc đời. Câu chuyện tình vượt mọi khoảng cách về địa lý của bố mẹ luôn là một lí do khiến tôi xem tình yêu như một đức tin chứ không phải một câu chuyện phiếm do người đời vẽ ra để lừa nhau.

Sau cùng, tôi bất giác nhận ra. Cái gọi là mãi mãi không thể tồn tại. Mẹ và bố đã bị ngăn cách bởi hai thế giới. Họ đã tìm gặp nhau, nhận ra nhau và yêu nhau bất chấp những rào cản về tôn giáo và định kiến xã hội. Để rồi cuối cùng cũng phải chịu thua hai chữ số mệnh. Thần Hades nơi cõi âm ti mà kết hợp với sự hờ hững của Cupid thì chẳng khác nào tạo nên một bi kịch đẫm nước mắt?! Con người rốt cuộc chỉ là những chú hề trong rạp xiếc để mua vui cho những thế lực tối cao?!

Bố nói với tôi ông chưa bao giờ hối tiếc vì đã đem hết tuổi trẻ để theo đuổi mẹ. Cũng chưa từng hối tiếc vì đã dành cả phần đời còn lại để nhớ về bà. Ông nói với tôi rằng, tình yêu chính là một vết sẹo đẹp đẽ mà ông may mắn được trải nghiệm, bất cứ một nỗi đau nào nó mang lại, nó vẫn là một cái giá xứng đáng.

Tôi cầm một đồng xu, đặt giữa ngón cái và ngón trỏ rồi nhẹ nhàng tung lên. Đồng xu nhỏ bé trong tay tôi nhanh chóng lọt thỏm dưới đáy hồ trong vắt. Cổ họng tôi khô khốc, tự hỏi mình làm việc này vì điều gì?! Những cái sẹo tôi đang mang trong tim còn chưa đủ sao...

Đang quay lưng định bỏ đi trước khi cái đồng xu đó linh nghiệm, tôi bị một giọng nói gọi lại

-Aphro?

Tôi tròn mắt

-Apollo?!!!!

Tôi bật cười trước điều vừa diễn ra trước mắt mình. Apollo xuất hiện ngay khi tôi vừa ném đồng xu của mình. Phải chăng anh là định mệnh của tôi, là chàng trai đã được số mệnh sắp đặt sẽ là một nửa của tôi. Vâng! Anh chính là người đó, tại sao tôi lại ngạc nhiên kia chứ. Anh đã đặt chân đến cái thế giới một màu hồng của tôi trong hình hài đẹp đẽ nhất về một chàng bạch mã hoàng tử mà tôi luôn tưởng tượng trong đầu, anh sưởi ấm những nỗi cô đơn khắc khoải bên trong tôi nhưng lại quên mất tự sưởi ấm cho chính mình. Anh chính là định mệnh của tôi, giống như mẹ là định mệnh của bố.