Thấy ánh mắt Lục Trần nhìn về phía mình, sắc mặt hai vợ chồng người đàn ông trung niên đột nhiên biến sắc. Bây giờ không phải vấn đề Lục Trần có mất mặt hay không. Việc họ lo lắng bây giờ là thân phận của Lục Trần rốt cục là gì, sẽ trả thù họ như thế nào.
Nếu Lục Trần thật sự là ông lớn của tập đoàn Quân Duyệt thì thì quá đơn giản để nhắm mục tiêu vào họ. Thậm chí anh ta chỉ cần thoáng nghĩ qua ý nghĩ này, thì lập tức có vô số người muốn nịnh bợ Lục Thần sẽ làm cho họ trắng tay.
"Tôi hình như có nhớ là hai người vừa mới nói là nếu tôi có thể mua hết tất cả quần áo ở đây đem đi thì hai người một người quỳ xuống xin lỗi, một người quỳ xuống liếʍ giày mà". Lục Trần cười như không cười nói.
Hai vợ chồng run sợ, đúng là sợ cái gì thì cái đó đến.
"Anh Lục, xin...xin lỗi anh, chúng tôi có mắt không tròng, xin anh đại nhân đại lượng bỏ qua cho chúng tôi". Người đàn ông trung niên vội vàng xin lỗi Lục Trần, chuyện quỳ xuống xin lỗi thật sự là rất mất mặt.
"Anh Lục, chúng tôi biết mình sai rồi, không nên tranh quần áo với con gái anh, xin anh nể tình làm như vậy sẽ làm ảnh hưởng xấu đến trẻ con, tha cho chúng tôi lần này". Người phụ nữ giàu có sắc mặt tái nhợt nói.
Nếu hôm nay bà ta quỳ xuống liếʍ giày Lục Trần thật thì không biết sẽ làm ảnh hưởng lớn đến nhân sinh quan của con gái bà ta như thế nào.
Tất nhiên, nếu Lục Trần chỉ đơn giản là có tiền mua hết quần áo của cả cửa hàng thì hai vợ chồng bà ta tất nhiên không thể nào thực hiện cuộc cá cược này, nhiều lắm thì bị Lục Thần châm biếm vài câu, sau đó đi sang hàng khác lại tiếp tục mua quần áo cho con gái là được rồi.
Lúc này biết rằng Lục Trần rất có khả năng là một ông lớn nào đó của tập đoàn Quân Duyệt, họ chắc chắn không dám nuốt lời.
Tập đoàn Quân Duyệt là tập đoàn tài chính lớn nhất Du Châu, thân phận của ông tổng Lục Trung của tập đoàn Quân Duyệt rất được tín nhiệm trong danh sách giàu có Forbes toàn thế giới. Ông lớn như thế này họ chắc chắn không dám đắc tội.
Lâm Di Giai cùng những người khác thấy hai vợ chồng người đàn ông trung niên đột nhiên sợ sệt như vậy, trong lòng có chút khinh bỉ.
Coi như Lục Trần và lão tổng của trung tâm thương mại quen biết, nhưng cũng không thể nào sợ Lục Trần đến mức như vậy chứ?
Nhưng Lâm Di Giai lúc này rất tò mò, Lục Trần rõ ràng là đồ bỏ đi, sao lại quen biết ông trùm giàu có như Hình Binh được?
"Hai người dám cướp đồ với tiểu công chúa của chúng tôi? Ai cho hai người gan to như vậy?" Hình Binh đại khái nghe rõ rồi, liền giận dữ nhìn hai người đó.
Tiểu công chúa!
Lẽ nào người thanh niên đáng khinh này là thái tử gia của tập đoàn Quân Duyệt?
Hai người cứ nghĩ như vậy, mặt lại biến sắc lần nữa.
"Tổng giám đốc Hình, xin lỗi ông, đều trách chúng tôi có mắt không tròng, không biết danh tính của anh Lục, chúng tôi đáng chết!" Người đàn ông trung niên khóc buồn bã, nét mặt sợ sệt.
Ông ta cũng mở một công ty nhỏ, cũng có một chút tiền, nhưng trước mặt phú hào Hình Binh thế này, ông ta cũng chỉ là một con tép mà thôi. Hơn nữa, sau lưng Hình Binh còn có tập đoàn Quân Duyệt.
"Cút đi, mong là lần này có thể dạy cho các người một bài học, lần sau đừng có coi thường người khác". Lục Trần nhìn con gái của đối phương, lớn chạc con gái của mình, và lúc này cô bé nhìn bố mẹ với khuôn mặt trống rỗng.
Lời của bố mẹ cô bé khiến Lục Trần có chút xúc động, cô bé đáng yêu thế này, Lục Trần hoàn toàn không muốn làm mất mặt bố mẹ cô bé, làm ảnh hưởng không tốt đến tâm hồn trẻ thơ của cô bé.
"Cảm ơn anh Lục, cảm ơn tổng giám đốc Hình!" thấy Lục Trần không còn tính toán nữa, hai người đó thở phào, vội vàng bế con gái rời đi.
Nhìn hai vợ chồng rời đi, ánh mắt Lâm Di Giai nhìn Lục Trần đột nhiên khác hẳn. Cô ấy có thể cảm thấy được đôi vợ chồng đó rõ ràng là rất sợ Lục Trần. Cô ấy thật sự không thể hiểu nổi, thứ anh rể bỏ đi này sao lại có thể khiến hai người giàu có cảm thất sợ hãi.
Lẽ nào là vì anh ta quen lão tổng của trung tâm thương mại này sao? Anh ta trước đây cũng chỉ là tên bảo vệ quèn, sao lại quen được lão tổng của trung tâm thương mại này?
Chẳng mấy chốc quần áo bé gái được đóng gói rất nhanh, đúng hai mươi bộ.
Nhân viên bán hàng đắc tội với với Lục Trần trước đây vội vàng xin lỗi Lục Trần: "Thưa anh, xin lỗi anh, tôi xin lỗi vì thái độ tồi tệ của mình vừa rồi, tôi, tôi đã xem thường người khác".
Lục Trần hừ lạnh lùng một tiếng, mắt nhìn về phía nhân viên bán hàng tên Thường Yến nói: "Coi như chuyện đã qua, buổi chiều cho người mang đến chỗ tôi ở".
"Cảm ơn anh Lục, xin ông để lại địa chỉ, chúng tôi sẽ nhanh chóng sắp xếp đem qua cho anh". Thường Yến cảm kích nói.
Đơn hàng này, cô ta cũng có thể kiến vài vạn tiền doanh số, đương nhiên là cảm kích rồi.
Sau khi Lục Trần để lại địa chỉ, liền đưa Kỳ Kỳ đi khu vui chơi dành cho trẻ em ở tầng một.
Trong lòng Lâm Di Giai hoàn toàn nghi ngờ, sau khi tạm biệt Hồ Hồng và những người khác liền đuổi theo Lục Trần và Kỳ Kỳ.
"Anh rể, sao anh quen tổng giám đốc Hình? Thái độ của Lâm Di Giai khác hẳn, lần đầu tiên mỉm cười với Lục Trần.
"Anh không quen ông ta, nhưng ông ta biết anh". Lục Trần quay đầu nhìn em vợ, bình tĩnh nói.
Lâm Di Giai nghe xong liền trợn tròn mắt, ý là anh định bảo rằng tổng giám đốc Hình nịnh bợ anh à?
Mặc dù trong lòng cô ấy có chút coi thường sự tự cao tự đại của Lục Trần, nhưng lúc này lại không nói ra, bởi vì cô ấy còn có mục đích khác.
"Đúng rồi anh rể, em muốn mua một bộ quần áo, nhưng cần hơn hai vạn, đắt quá, có thể mượn thẻ VIP của anh quẹt được không?" Lâm Di Giai vừa rồi nghe rõ mồn một Hình Binh đưa cho Lục Trần chiếc thẻ VIP đó có thể mua miễn phí bất cứ thứ gì ở trung tâm thương mại này.
"Cầm đi". Lục Trần rút thẻ VIP đưa cho Lâm Di Giai, những đồ quẹt thẻ VIP cuối tháng trung tâm đều sẽ thanh toán, đừng nói là hai vạn, coi như Lâm Di Giai cầm đi quẹt hai mươi vạn anh cũng không quan tâm, ai bảo cô ấy là em vợ anh chứ.
"Cảm ơn anh rể". Lâm Di Giai vội vàng lấy thẻ VIP cầm đi, rồi phấn khích hôn vào má Kỳ Kỳ một cái.
"Tiểu Kỳ Kỳ, dì cũng đi mua quần áo mới đây"
Nhìn cách Lâm Di Giai phấn khích, Lục Trần lắc lắc đầu, liền đưa Kỳ Kỳ rời đi.
Lâm Di Giai sau khi đã mua được bộ quần áo hàng hiệu nhập khẩu Pháp như mong muốn mà trước kia rất ưng nhưng không mua nổi, cũng không trả lại thẻ VIP cho Lục Trần, mà mang thẻ đến công ty của mẹ tìm mẹ cô ấy.
"Mẹ, mẹ nhìn bộ quần áo này của con có đẹp không?" đợi Vương Tuyết đi ra, Lâm Di Giai mặt đắc ý khoe bộ quần áo mới của cô ấy.
Vương Tuyết nhìn từ trên xuống dưới bộ quần áo của Lâm Di Giai ngạc nhiên hỏi: "Đây là Chanel được nhập từ Pháp, bao nhiêu vạn một bộ, con lấy đâu ra nhiều tiền thế?"
"Miễn phí mà". Đối mặt với câu hỏi của mẹ, Lâm Di Giai nói.
"Miễn phí sao? Con đùa mẹ à?" Vương Tuyết có chút hồ nghi.
"Bởi vì con có cái này này." Lâm Di Giai biến kiểu ảo thuật cầm thẻ VIP ra.
"Đây là cái gì?" Vương Tuyết nhìn chiếc thẻ, tò mò hỏi.
"Thẻ VIP trung tâm thương mại Tân Thiên Trạch, có chiếc thẻ này có thể mua miễn phí bất cứ thứ gì ở cả cái Tân Thiên Trạch". Lâm Di Giai giải thích.
Vương Tuyết cau mày, có chút không tin lời con gái.
Tân Thiên Trạch là trung tâm thương mại nhất nhì Du Châu, con gái mặc dù học đại học năm thứ tư rồi, nhưng cũng vẫn chỉ là học sinh, dựa vào cái gì mà có cái thẻ này?
"Thật ra đây là của Lục Trần ạ, cũng không biết anh ta gặp may mắn gì, mà lại quen tổng giám đốc Hình của Tân Thiên Trạch, giám đốc Hình hôm nay đưa chiếc thẻ này cho anh ta, con sẽ mang trả cho anh ta". Lâm Di Giai giải thích lại lần nữa.
"Hừm, đã thế này rồi, chiếc thẻ này không cần trả lại cho nó, nó là đồ bỏ đi, làm sao xứng đáng có chiếc thẻ thế này được". Vương Tuyết gật đầu, ngay tức khắc liền muốn lấy chiếc thẻ này làm thẻ của mình.
"Con cũng nghĩ như thế, mẹ, đi, mẹ con mình lại đi quẹt chút đồ". Lâm Di Giai phấn khích nói.
Vương Tuyết gật gật đầu, liền cùng con gái đi trung tâm thương mại Tân Thiên Trạch.