"Sao, giả vờ vừa thôi, cậu quẹt thẻ à?" thấy Lục Trần ngẩn ngơ nhìn ví tiền, một nhân viên hướng dẫn mua hàng châm biếm.
Cô ấy vốn không tin là Lục Trần thật sự trả được 50 vạn, lúc này thấy trong ví của Lục Trần hình như không có thẻ ngân hàng, liền cười phá lên.
Hai vợ chồng giàu có cuối cùng cũng thở phào.
Nói thật là ánh mắt tự tin của Lục Thần vừa rồi thật sự đã làm họ giật mình.
Chỉ cần họ nói một câu, miễn là Lục Thần có thể mua hết quần áo ở đây, một người quỳ xuống xin lỗi, một người quỳ xuống liếʍ giày. Mặc dù cuối cùng họ không thể nào thực hiện lời hứa, nhưng cũng rất mất mặt.
"Hai, chém ác quá nhỉ, không phải cậu định lấy chứng minh thư làm thẻ ngân hàng đấy chứ, thế thì thật là rất mất mặt đấy", người trung niên được đà nói thêm.
"Vừa nhắc nhở cậu rồi, có giỏi làm màu thì mới gọi là giỏi, còn thế này thì là ngu" người phụ nữ giàu có mỉa mai nói.
"Kỳ Kỳ, dì cháu mình đi trước đi" Lâm Di Giai bất lực, kiểu anh rể như thế này cô ấy không muốn nhìn mặt nữa, quá là mất mặt.
"Con muốn ở cùng bố cơ" Kỳ Kỳ lắc đầu, kéo vạt áo của Lục Trần không muốn đi.
Lâm Di Giai thật sự rất thương Kỳ Kỳ, trừng mắt nhìn Lục Trần: "Anh rể, anh còn muốn mất mặt đến như nào mới đưa Kỳ Kỳ đi hả?"
"Hai, chắc là anh rể cậu bị điên, thích được mọi người làm mất mặt". Hồ Hồng từ đầu không nói gì cũng phải cười chế giễu.
Hai ngày nay hắn vô cùng đắc ý. Lần trước hắn giả vờ giúp Vương Tuyết giành được thương vụ lớn, mấy ngày gần đây thái độ của Lâm Di Giai với hắn đã khác hẳn. Lâm Di Giai mặc dù vẫn chưa chính thức chấp nhận làm bạn gái, những đã không từ chối hẹn hò với hắn ta. Để tán đổ Lâm Di Giai đối với hắn mà nói đã không còn gì khó khăn cả, cùng lắm là đợi thêm một quãng thời gian ngắn nữa mà thôi.
"Đi thôi Di Giai, anh rể của cậu đúng là hết thuốc chữa rồi, đừng để nhiều người nghĩ là chúng ta vào cùng anh ta". Một nữ sinh lắc lắc đầu, mặt khinh bỉ nói.
Sắc mặt của Lâm Di Giai hầm hầm, cô ấy không hề để tâm Lục Trần bị người khác làm mất mặt dù chỉ một chút, nhưng cô ấy lại để ý Kỳ Kỳ. Lục Trần mặc dù là đồ bỏ đi, nhưng nhà các cô ấy đều rất thích Kỳ Kỳ, Kỳ Kỳ không đi, cô ấy cũng không thể trực tiếp bế Kỳ Kỳ đi được.
"Thưa anh, anh quên mang thẻ rồi ạ?" Nhân viên bán hàng nghi ngờ hỏi.
"Ừ, đợi một chút, tôi gọi người mang tới". Lục Trần gật gật đầu, liền rút điện thoại ra chuẩn bị gọi Lục Trung cho người mang 50 vạn đến cho anh trước.
Con gái thích bộ quần áo đó, anh liền mua ngay, đây đã là việc không liên quan đến mất mặt hay không rồi.
"Thường Yến, cô có bị ngốc không, giờ mà còn tin được lời của anh ta à?" Nhân viên bán hàng thứ nhất chế giễu nói.
Người bán hàng tên Thường Yến cười đau khổ, nói thật là cô ấy cũng không tin Lục Trần. Nhưng theo tinh thần đạo đức nghề nghiệp, thì coi như Lục Trần cuối cùng cũng không mua một bộ quần áo nào, cô ấy cũng không biết nói gì.
"Thưa anh, nếu anh vẫn không quẹt thẻ thì mời anh rời đi ạ, đừng làm ảnh hưởng đến kinh doanh của chúng tôi". Người bán hàng thứ nhất giọng lạnh nhạt nói.
Không có tiền còn làm màu sẽ bị sét đánh đó, cút ngay đi, may ra còn giữ được chút thể diện, đừng có đợi đến lúc nhiều người kéo đến thì lúc đấy không còn chỗ mà giấu mặt. "Người phụ nữ giàu có lắc đầu khinh bỉ, thấy Lục Trần lộ ra bộ mặt thật của mình, bà ấy cũng mất hứng làm mất mặt Lục Trần.
Lục Trần nhìn người phụ nữ giàu có, định bấm số gọi cho Lục Trung, thì thấy một người trung niên hói đầu đi về phía anh.
"Giám đốc Hình, là ông à". Người trung niên nhìn thấy ông đầu hói, lập tức vui vẻ chào đón.
Người đầu hói nhìn người đàn ông trung niên, gương mặt không biểu hiện gì, đi thẳng về phía Lục Trần.
Người đàn ông trung niên bối rối, ngượng ngùng không biết nói gì.
"Ông xã, ông ta là ai?" Người phụ nữ giàu có nhíu mày nhỏ giọng hỏi, chồng của mình cũng là người có quan hệ tốt, không ngờ lão hói đầu lại không nể mặt chồng bà ta dù chỉ một chút, điều này khiến bà ta hơi tức giận.
Tập đoàn tài chính đứng đằng sau Tổng Giám đốc Hình Binh của tòa trung tâm thương mại này là Tập đoàn Quân Duyệt". Người đàn ông trung niên nói nhỏ.
Người đàn bà giàu có gật đầu, hóa ra là kiểu người có máu mặt, chẳng trách không nể mặt chồng bà ta. Năm đó hai vợ chồng họ muốn vào thuê một cửa hàng trong tòa trung tâm thương mại này còn không có cửa, chứ đừng nói đến tập đoàn Quân Duyệt
"Lẽ nào ông ta cũng vào mua quần áo cho con của ông à?" Người phụ nữ giàu có thấy Hình Binh đi về phía quầy thanh toán, nghi ngờ nói.
"Chắc là vậy". Người đàn ông trung niên gật đầu, lúc này Hình Binh cuối cùng cũng đi đến trước mặt Lục Trần.
"Lục thiếu gia, đúng là anh à, vừa rồi tôi còn tưởng mình nhìn nhầm". Người đầu hói cung kính nhìn Lục Trần.
"Ông là...." Lục Trần nhìn Hình Binh, nét mặt ngờ ngợ.
"Tôi tên là Hình Binh, người phụ trách trung tâm thương mại Tân Thiên Trạch". Hình Binh cung kính trả lời.
Mấy ngày trước, Lục Trung triệu tập tất cả các giám đốc điều hành cấp cao của Tập đoàn Quân Duyệt tại Du Châu để tiến hành một cuộc họp cấp cao. Nội dung chính của cuộc họp là thông báo việc Lục Trần thừa kế gia sản của nhà họ Lục, đồng thời chiếu các bức ảnh khác nhau của Lục Trần, để tất cả các giám đốc điều hành tôn trọng Lục Trần một chút khi gặp anh, không để đến lúc gặp nhau gây chuyện.
Là người phụ trách của trung tâm thương mại Tân Thiên Trạch, Hình Trung tất nhiên cũng tham gia cuộc họp hôm đó. Vì thế nhìn thấy Lục Trần đến trung tâm thương mại của ông ta mua sắm, liền đến chào hỏi ngay.
Lâm Di Giai cùng những người khác không quen Hình Binh, nên không tỏ thái độ gì cả.
Nhưng người đàn ông trung niên kia thấy đường đường là sếp tổng của trung tâm thương mại mà lại vô cùng cung kính với chàng thanh niên họ luôn coi thường, mặt thoáng chốc tái mét. Đến Hình Binh còn phải cúi người cung kính, anh ta có thân phận như thế nào, lẽ nào là một ông lớn của tập đoàn Quân Duyệt?
"A, tôi biết rồi". Lục Trần gật đầu, sau khi thừa kế tài sản của gia đình, hắn tất nhiên là biết tập đoàn Quân Duyệt có những tài sản nào, và không có gì ngạc nhiên khi Hình Binh biết anh.
"Lục thiếu gia, đây là thẻ cho khách VIP duy nhất của trung tâm thương mại, lần sau cậu đến mua sắm, có thể tùy ý lựa chọn bất cứ sản phẩm nào bằng thẻ này, trung tâm sẽ thanh toán với các chủ cửa hàng vào cuối tháng". Hình Binh lấy ra một tấm thẻ bằng vàng nguyên chất đưa cho Lục Trần nói.
Lục Trần nhận thẻ, nhìn qua rồi hỏi: "Bằng chiếc thẻ này có thể mua hết quần áo trẻ em trong cửa hàng này không?".
"Có chứ, chỉ cần đưa thẻ này ra, mang hết tất cả đi đều được." Hình Binh vội vàng gật đầu, chiếc thẻ VIP này là tượng trưng cho thân phận, ban đầu nó được thiết kế ra là để đợi hôm nay được sử dụng đúng mục đích.
"Ừ, vậy thì gói hết tất cả quần áo bé gái ở đây vào cho tôi, còn quần áo cho bé trai thì quyên góp cho cô nhi viện nhé". Lục Trần nói.
Hai người bán hàng đều hoàn toàn sốc, mãi mà vẫn chưa hoàn hồn.
Lục Trần không hề mang thẻ ngân hàng, nhưng nhân viên của tất cả các cửa hàng trong cả tòa trung tâm thương mại này đã biết thẻ này, các biển quảng cáo trên tường mọi nơi trong trung tâm thương mại đều phát video về chiếc thẻ này, tất cả các ông chủ của các cửa hàng mặt tiền cũng đã nói, chỉ cần có người cầm chiếc thẻ này đến mua đồ, thì không cần biết là đồ gì đều không thể nhận tiền dù thế nào đi nữa.
"Còn ngây ra đấy làm gì? gói đồ vào đi!" Hình Binh thấy hai cô bán hàng vẫn còn ngây người ra đấy, nhẹ giọng mắng.
Hai người liền vội vàng đi chọn quần áo bé gái và đóng gói lại, đến nhân viên thu ngân ghi sổ xong cũng vào giúp đóng đồ một tay.
Hình Binh thì rút điện thoại ra gọi người đến mang quần áo bé trai đến cô nhi viện.
Lúc này ánh mắt Lục Trần mới chậm rãi nhìn về phía hai vợ chồng người đàn ông trung niên