Cậu nhìn hàng mi khẽ run lên vì ngại ngùng của cô.
"Tôi cảm thấy, còn thiếu một thứ gì đó?"
“Cái gì?” Giọng cô gần như nhỏ đến mức không nghe được, mang theo một chút quyến rũ khó có thể nhận ra.
"Đúng, chính là như thế... Cậu kêu lên hai tiếng nữa đi."
Có thể giúp cậu giải quyết đã rất xấu hổ rồi, còn muốn cô phải kêu ra tiếng.
"Hay là cậu gọi tên của tôi..."
Quản Đồng nghiến răng, gọi tên cậu so với những tiếng rêи ɾỉ khác tốt hơn nhiều.
"Lâm... Tông Hào..."
Giọng nói nhẹ nhàng của cô gái giống như mang theo một cây cọ nhỏ khiến trái tim cậu run lên.
Cậu tăng nhanh động tác trên tay, vài chục phút sau, tiếng rêи ɾỉ trong phòng học yên tĩnh và trống trải dường như đặc biệt cao vuốt.
Trong không khí tràn ngập vị tanh nồng nhàn nhạt.
Quản Đồng nhìn chất lỏng sền sệt màu trắng trên tay không khỏi bối rối.
Cô như vừa trải qua một trận đại nạn, mồ hôi ướt đẫm toàn thân, tóc mai hai bên thái dương bết dính trên mặt.
Sau một hồi hoảng hốt, làn váy của cô sớm đã bị gấp lại, qυầи ɭóŧ màu trắng dính một ít nước, chỉ một cái nhìn lướt qua như vậy, dươиɠ ѵậŧ vốn đã mềm xuống của Lâm Tông Hào cứ như vậy lại ngẩng đầu lên.
Cậu bất lực thở dài, nhìn sắc trời bên ngoài, trời đã không còn sớm, cậu tìm vài mảnh giấy, nhẹ nhàng lau đi phần nước trắng đυ.c trên tay cô.
Nhìn vào lòng bàn tay đã đỏ ửng, có chút đau lòng.
"Làm bạn gái của tôi có được hay không?"
Cô đột nhiên mở to hai mắt, nhìn vào đôi mắt nghiêm túc của cậu, đôi mắt nhuốm đầy du͙© vọиɠ đã làm giảm đi rất nhiều sự hung dữ của cậu.
Bạn trai bạn gái không phải đều cần hai bên tình nguyện mới có thể làm sao?
Quản Đồng không cho là cậu thích cô, cô cũng không thích cậu, cô từ lâu đã có người mình thích rồi.
Hôm nay nếu không phải rơi vào tình thế bức bách, cô sẽ không ra tay giúp đỡ cậu.
Cô muốn mở miệng từ chối...
Cậu đã nhìn thấy sự do dự trên khuôn mặt cô: "Nếu không đồng ý... Tôi sẽ làm cậu ngay tại chỗ này."
Lời nói đã đến khoé miệng bị nuốt trở lại...
"Tôi có thể đồng ý với cậu." Cô do dự lại mở miệng: "Cậu cũng phải hứa với tôi một điều kiện."
"Điều kiện gì?" Lâm Tông Hào nhướng mày.
"Không thể để cho người khác biết!"
"Tại sao?"
Trước giờ Lâm Tông Hào làm việc đều luôn dựa vào tâm trạng của bản thân, rất ít khi quan tâm đến suy nghĩ của người khác. Cậu cho rằng chuyện yêu đương nếu bị bạn học và giáo viên biết được cũng không có gì đáng ngại. Hơn nữa có rất nhiều nữ sinh tự hào khi được làm bạn gái của cậu, nhưng ngược lại cậu chỉ mong mọi người đều biết, chằng qua là cậu không muốn người khác được như ý nguyên, nên thật không hiểu được suy nghĩ của Quản Đồng.
"Trường học cấm chuyện yêu đương... Tuy rằng đối với cậu không có gì đáng lo, nhưng nếu để cha mẹ tôi biết được thì rất là phiền phức."
Hiện tại Quản Đồng đồng ý cũng chỉ là kế hoãn binh, cô biết Lâm Tông Hào có thể nhất thời nổi lên hứng thú đối với cô, nhưng đối với một người như cậu, phụ nữ theo đuổi xung quanh không thiếu, chút hứng thú này sẽ sớm tiêu tan. Trước lúc đó, cô chỉ cần bảo vệ tốt bản thân, cũng không thể để cho người khác biết.
Nói như vậy cũng không sai, dù sao cô cũng là một học sinh giỏi: "Được, nhưng cậu phải hôn tôi một cái."
Quản Đồng vẫn có thể phân biệt được cái nào quan trọng hơn, nhưng nếu lại hôn cậu lần nữa, coi như bị chó cắn, chỉ cần có thể giữ được đôi chân.
Cô lo lắng liếc nhìn hành lang trống trải bên ngoài cửa sổ, đôi môi mềm mại nhanh chóng áp lên gò má của cậu.
Nụ hôn lẽ ra chỉ thoáng qua đã bị Lâm Tông Hào ngăn lại, chàng trai hơi quay đầu lại, một lần nữa đem môi tiến đến gần nơi mềm mại của cô, hơi thở khô nóng phun lên gương mặt trắng nõn của cô.
Đầu lưỡi dày rộng bắt chước chuyển động của bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ© đưa vào rút ra trong miệng cô, Quản Đồng buộc phải há to miệng để đón nhận sự khuấy động của cậu... Khoang miệng không ngừng tiết ra nước bọt, từ khóe miệng cô chảy xuống.
Ngay khi nụ hôn kết thúc, Lâm Tông Hào cảm thấy nếu cứ tiếp tục như vậy sớm muộn gì cũng sẽ mất kiểm soát.
"Nhà cậu ở đâu, tôi đưa cậu về."
Quản Đồng lặng lẽ thu lại tay phải đã mỏi nhừ của mình, lắp bắp nói: "Tôi... Tự tôi... Đi về là được rồi..."
"Tôi đã là bạn trai của cậu rồi, đương nhiên phải hộ tống bạn gái về nhà."
Tuy rằng trong lòng của Quản Đồng trăm lần không muốn, nhưng cô không muốn tranh cãi với cậu nữa, sắc trời đã không còn sớm nửa, trở về chậm thêm một chút, ba mẹ lại lo lắng.
Có lẽ là vì có tật giật mình, cô chỉ dám để Lâm Tông Hào đưa cô về đến tiểu khu bên cạnh, sau đó giả vờ mua đồ trong siêu thị ở dưới lầu, đợi đến khi người đi rồi mới ra ngoài.
Quản Đồng về đến nhà, dùng nước rửa tay sát khuẩn rửa tay ba lần, nhưng vẫn cảm thấy mùi của cậu vẫn còn lưu lại trên đó, cô khóc không ra nước mắt... Sớm biết như vậy sẽ nghe lời bạn cùng bàn không nên trêu chọc tên điên này.
Bảy giờ tối, mẹ Quản về nhà ăn cơm tối cùng Quản Đồng rồi lại vội vàng trở về bệnh viện trực ca.
Hai vợ chồng một người là y tá trưởng, một người là bác sĩ, người này so với người kia càng bận rộn hơn, Quản Đồng đã quen ở nhà một mình.
Vợ chồng nhà họ Quản mấy năm nay kiếm được cũng không ít, sau khi Quản Đồng từ dưới quê trở lại, gia đình lại đổi sang một ngôi nhà lớn hơn, nhưng khi ở một mình vào ban đêm thì có vẻ trống trải hơn.
Bởi vì những việc xảy ra trong buổi chiều, tâm trạng Quản Đồng bồn chồn, cũng không có tâm tình làm bài tập, từ sớm đã lên giường đi ngủ.
Cốc cốc cốc... Cốc cốc cốc...
Quản Đồng buộc phải mở mắt, mò tìm điện thoại đặt trên đầu giường mở ra, hai giờ sáng.
Tiếng gõ cửa ở phòng khách vẫn tiếp tục.
Cô nhíu mày, nửa đêm ai gõ cửa?
Cô mở cửa phòng ngủ, chỉ có một chút ánh trăng từ ban công phòng khách chiếu vào, khi đi đến phòng khách, tiếng gõ cửa càng rõ ràng hơn.
Quản Đồng cảm thấy trong lòng dâng lên một nỗi sợ hãi, cô rón rén ra cửa nhìn tình hình bên ngoài qua mắt mèo.
Là Lâm Tông Hào, Quản Đồng giật mình, tại sao nửa đêm cậu lại đến nhà cô?