Quản Đồng liếc nhìn bắp đùi trên người của cậu, tính toán khả năng chạy trốn lúc cậu không chú ý.
Nhưng do ảnh hưởng của tâm lý, cô đã cảm thấy đùi đau âm ỉ, như thể chân cô sẽ bị cậu bẻ gãy trong giây kế tiếp.
Cô sợ chọc giận cậu, không dám manh động.
"Tôi... Tôi không... Bởi vì cô giáo không nhìn thấy bài tập của cậu... Cho nên... Cô ấy mới kêu cậu đến." Quản Đồng lựa chọn nói dối, giữa đôi chân và thành thật, cô quyết đoán chọn cái trước.
Phải không? Nhưng cậu lại nhìn thấy ba chữ Lâm Tông Hào được viết bằng nét chữ xinh đẹp trên tờ giấy ghi chú. Nghe thấy giọng nói có chút nức nở của Quản Đồng, cậu cong khoé môi, càng muốn bắt nạt cô thì sao?
Lâm Tông Hào ép cơ thể xuống thấp nhất, ghé vào bên lỗ tai của Quản Đồng: "Có thật không? Nhưng nói dối là phải trả giá lớn nha!"
Giọng nói u ám của cậu văng vẳng bên tai cô, như thể đang đưa ra tối hậu thư cho cô, lúc này trong lòng cô tràn ngập oan ức cùng sợ hãi.
Phòng tuyến cuối cùng bị phá vỡ, cô bật khóc lên: "Là tôi... Là tôi méc... Hu... Đừng đánh gãy chân tôi... Hu..."
Lâm Tông Hào sau khi nghe hết những lời nói đứt quãng, chớp mắt nghi hoặc... Cậu đánh gãy chân người khác lúc nào?
Nhưng việc này cũng không quan trọng, cậu nhìn về phía khuôn mặt vương đầy nước mắt của Quản Đồng.
Thần xui quỷ khiến cậu thè lưỡi liếʍ một chút... Mằn mặn.
Nụ hôn của cậu chậm rãi đáp xuống gò má của cô... mang theo một chút lành lạnh hiếm thấy trong mùa hè.
Cô giật mình sững sờ một lúc, thế nào mà sự việc khác xa với những gì cô nghĩ?
Ý thức được việc mà Lâm Tông Hào đang làm, cô nhất thời quên khóc, đưa tay đẩy cậu ra.
Nhưng thể trọng của cậu nặng gần gấp hai lần so với cô, cô dùng hết sức lực để đẩy ra, đối với cậu mà nói còn không bằng mèo cào.
Nhận thấy được sự phản kháng của cô, Lâm Tông Hào cũng không khách khí nữa: "Không muốn bị đánh gãy chân thì đừng nhúc nhích!"
Quản Đồng nghe thấy lời nói của cô liền sững người.
Cậu dùng một tay nâng cái ót của cô, ngón tay lướt qua mái tóc mềm mại như tơ lụa của cô, tay kia ôm lấy eo, ấn cô về phía cậu.
Cậu từ từ đem môi của mình di chuyển xuống đôi môi anh đào của cô, nhân lúc cô không chú ý cậu đưa đầu lưỡi vào trong miệng cô khuấy đảo, đầu óc Quản Đồng phút chốc trở nên trống rỗng, đây là nụ hôn đầu tiên của cô.
Đầu lưỡi lướt qua vòm miệng cô, quấn lấy lưỡi cô quyện vào nhau, nước bọt tươi mát tiết ra giữa hai kẽ răng, cùng cậu trao đổi dung hợp, tùy ý tràn ra từ khóe miệng.
Cô đã quên đi hô hấp, khuôn mặt đỏ bừng lên vì thiếu oxy.
Khoảnh khắc cậu buông cô ra, cô như được giải thoát khỏi đuối nước, há hốc mồm thở ra.
Cô không thể tin mà nhìn cậu, nước mắt vẫn còn đọng lại nơi khóe mắt.
Lâm Tông Hào lần nữa đến gần cô, ngửi lấy mùi trên cơ thể cô: "Cơ thể cậu thật là thơm, thật muốn làm…"
Lúc này Quản Đồng mới ý thức được có gì đó không ổn, đầu nổ ầm ầm, vẻ mặt kinh hãi.
“Đừng… Cầu xin cậu… Tôi sai rồi… Sau này sẽ không dám nữa.” Cô gái đã mất đi sức lực, bởi vì sợ mà nhỏ giọng cầu xin.
Cậu vươn ngón tay cái ra lau đi những sợi chỉ bạc còn sót lại trên khóe miệng cô.
"Muốn tôi buông tha cho cậu? Có phải không?" Lâm Tông Hào nhìn hạ thể của mình đau nhói vì cứng rắn, đã phồng lên một nắm, như sắp nổ tung ra khỏi quần.
Cậu thừa nhận đôi khi mình là một tên khốn nạn, nhưng cậu không nghĩ mình hoàn toàn là một tên cặn bã, cậu thật sự muốn đem cô ăn tươi nuốt sống, nhưng thật sự đó không phải là lựa chọn tốt cho lần đầu tiên của một cô gái trong hoàn cảnh này.
"Cậu giúp tôi một chút, tôi sẽ bỏ qua cho cậu..."
Mắt thấy có sự lựa chọn khác, cô gái nhìn cậu với đôi mắt to đầy hy vọng: "Giúp thế nào?"
Cậu không có giải thích gì nhiều, mà nhanh chóng kéo khoá kéo của đồng phục học sinh xuống, đem nam căn trói buộc đã lâu thả ra.
Nhìn động tác của Lâm Tông Hào, miệng nhỏ nhắn của Quản Đồng mở lớn thành hình chữ "O", bằng mắt thường cùng có thể thấy cổ và mặt của cô được nhuộm một lớp hồng phấn.
Cô không phải là một cô gái cái gì cũng không biết, trước kia từng tham gia tiết sinh học, cũng tò mò khám phá sự khác biệt về cấu tạo sinh lý của nam và nữ.
Chỉ là khi đối diện với màn hình phía trước, một nhóm người nghiên cứu về cơ thể và sinh sản của con người quả thật không gợi lên cho cô chút hứng thú nào.
Nhưng giờ đây, côn ŧᏂịŧ to lớn kia thật sự hiện ra trước mắt cô.
Điều này khác xa so với những gì cô đã thấy trong bộ phim A, côn ŧᏂịŧ đó còn to hơn so với cổ tay của cô, được bao xung quanh bởi những đường gân, đang có ý xấu gật đầu với cô.
Người con trai trước mặt không cho phép cô kháng cự, đem tay của cô đặt trên dươиɠ ѵậŧ to lớn, chất lỏng màu trắng tràn ra từ bộ phận phía trước dính vào lòng bàn tay cô.
Lòng bàn tay co rút lại như bị bỏng, dưới ánh mắt dữ tợn của cậu, Quản Đồng không dám né tránh, cô cam chịu quay đầu nhắm mắt lại, mặc cho cậu nắm lấy tay cô sờ soạng trên vật dơ bẩn.
"Hít..." Lòng bàn tay mềm mại trơn bóng mơn trớn lão nhị của cậu, đây là cảm giác trước đây chưa từng có, điều mà cậu chưa từng trải qua khi thủ da^ʍ, Lâm Tông Hào cảm thấy linh hồn của chính mình đã lâng lâng...
Tiếng thở dốc nặng nề quanh quẩn bên tai cô, mặc cho Quản Đồng nhắm chặt mắt lại, cảnh tượng vừa thấy vẫn hiện lên trong đầu.
Quản Đồng cắn chặt môi cứng ngắc sờ soạng trên gậy thịt của cậu.
Dường như máy móc làm như vậy hơn mười phút, Quản Đồng thấy cậu vẫn chưa có dấu hiệu bắn ra, nhưng lòng bàn tay cô đã bắt đầu nóng rát đau nhức.
"Vẫn... Vẫn chưa xong sao?"