Hoa Lay Ơn

Chương 14

Cổ Kỳ chợt nhớ ra điều gì, cô tháo chiếc kính râm và đi về phía Tiêu Soái và Lạc Thiên Dịch.

“Em đang làm gì ở đây vậy?”

“Em đang đi mua bánh kếp, chị có ăn không, để Lạc Thiên Dịch trả tiền luôn.” Tiêu Soái vỗ vỗ ngực Lạc Thiên Dịch, cười nói ngọt ngào với Cổ Kỳ.

Cố Kỳ liếc mắt nhìn Lạc Thiên Dịch, anh cũng đang nhìn cô, một tay anh đang xách cặp, một tay anh đang cầm điện thoại di động.

Cũng thật kì lạ, Cổ Kỳ có trí nhớ không tốt, cũng không thể nhớ được khuôn mặt con trai nhà họ Lạc, nhưng cô vẫn nhớ đôi mắt của anh, đó là một đôi mắt trong veo với hai tròng trắng đen rõ ràng, giống như viên ngọc vừa được rửa sạch qua dòng suối trong, lại vừa như cánh bướm đang nhiệt tình bay đến ngọn lửa.

Nghĩ đến bóng dáng chạy trốn lúc buổi sáng của anh, Cổ Kỳ không ưa cô cho lắm, nên cô cũng không nói chuyện với Lạc Thiên Dịch.

Nhìn những người bán bánh kếp khéo léo làm ra những chiếc bánh, họ cho thêm giăm bông cùng dưa chuột thái nhỏ vào bánh, lại thêm một lớp nước sốt không rõ nguồn gốc lên trên, cuộn những chiếc bánh đã chín vàng rồi cắt đôi, gói vào túi giấy, một chiếc bánh kếp nóng hổi đã hoàn thành.

“Đây có phải đều là bạn học của em đúng không?” Cổ Kỳ hỏi Tiêu Soái.

Tiêu Soái gật đầu: “Chúng em chơi bóng cùng nhau, học cùng trường, tất cả mọi người đều biết.”

Ngay khi được Tiêu Soái giới thiệu mấy câu, đám nam sinh ngay lập tức mỉm cười chào hỏi: “Em chào chị.”

“Chị, chị cũng là người ở thành phố này sao?”

“Chị là chị của Tiêu Soái ạ? Trông chị thật xinh đẹp.”

Có thể tính cách của các cậu nam sinh thích thể thao này khá là hướng ngoại, rất dễ làm quen với người khác, vì thế mà chỉ mới nói được vài câu, họ đã xem Cổ Kỳ như là người một nhà, bắt đầu hỏi đông hỏi tây.

Mấy cậu nam sinh này đều cố gắng để nói chuyện với Cổ Kỳ, chỉ riêng có Lạc Thiên Dịch vẫn luôn im lặng, anh đứng ngoài khu vực của đám nam sinh, cách xa Cổ Kỳ nhất, những vẫn hướngmắt về cô.

Cổ Kỳ đúng là không giỏi đối phó với những chàng trai này, nhưng cô lại rất giỏi trả tiền, cô luôn tin rằng để có thể duy trì một mối quan hệ tốt đẹp, cách hữu hiệu nhất đó chính là sẵn sàng trả tiền cho họ. Thông thường, khi cô chi tiền cho người khác, cô sẽ nhận lại được khuôn mặt vô cùng vui vẻ của họ, hiệu quả rất tốt.

Vì vậy, Cổ Kỳ bắt đầu lục tìm trong túi xách của mình, đầu tiên cô sờ thấy một bao thuốc là hiệu Yuxi, lục tiếp, cô lấy ra từ trong túi năm tờ tiền một trăm tệ đưa cho người bán hàng.

“Tất cả bánh kếp của các em, hôm nay chị mời.”

Ngay lập tức, các chàng trai bắt đầu đứng dậy reo hò nhảy nhót, có người ca ngợi Cổ Kỳ đúng là nữ thần, có người hô lớn vạn tuế, còn có người gọi cả đám bạn đang đi trên đường vào ăn cùng.

Thật dễ dàng để có được sự thỏa mãn niềm hạnh phúc của những chàng trai mười bảy mười tám tuổi.

Tiêu Soái hét to nhất, cậu kêu chủ quán thêm ba miếng miếng giăm bông, ba miếng thịt ba chỉ, ba quả trứng và hai miếng gà rán, mặt khác, các nam sinh cũng kêu lên muốn thêm thịt.

Cổ Kỳ không khỏi buồn cười, khoé miệng cô cong lên: “Tiêu Soái, ăn xong chị đưa em đi hóng mát.”

Tiêu Soái sững người, chỉ về phía chiếc xe Ferrari phía sau Cổ Kỳ: “Chị chở em đi hóng mát, ngồi trong chiếc xe đó?”

“Ừ, buổi tối em có rảnh không? Có muốn tối nay làm hướng dẫn viên cho chị? Xem xem chỗ nào có quán cơm ngon.” Cổ Kỳ cười nói.

Tiêu Soái ngay lập tức gật đầu, đôi mắt cậu sáng lên: “Vâng vâng, em sẽ dành cả tấm thân này cho chị, à không, để đi theo chị.”

Đeo chiếc kính râm lên, Cổ Kỳ xoay người rời đi: “Vậy ta đi thôi.”

Tiêu Soái đang định rời đi, nghĩ đến Lạc Thiên Dịch ở phía sau, cậu ấy do dự: “Vậy anh Lạc thì sao ạ?”

Cổ Kỳ ngoảnh đầu lại, lại một lần nữa hai người bốn mắt chạm nhau.

Sau vài giây im lặng, Cổ Kỳ lắc lắc chìa khoá xe và nói: “Hai chỗ.”

Ý tứ rất rõ ràng, chiếc xe chỉ có hai chỗ, không chở được đến người thứ ba.

“Thôi được rồi.” Tiêu Soái đi theo vài bước, quay lại vẫy tay với Lạc Thiên Dịch: “Anh Lạc, tớ và chị đi trước nha.”

Lạc Thiên Dịch gật đầu, anh quay đi chỗ khác, không để ý đến Tiêu Soái và Cổ Kỳ nữa, biểu hiện của anh rất hờ hững.

Bên kia, Cổ Kỳ và Tiêu Soái ngồi trên chiếc xe thể thao, xe khởi động, trước con mắt của đám học sinh, chiếc xe mui trần vυ't qua quầy bánh kếp.

Đợi cho đến khi chiếc xe đi rất xa, Lạc Thiên Dịch mới đưa mắt nhìn, một ánh mắt lạnh lùng, u ám.

“Bạn học sinh này, có muốn thêm gì vào bánh kếp không?”

Im lặng.

“Bạn học sinh?”

Chủ quán gọi Lạc Thiên Dịch mấy lần, nhưng anh vẫn chưa thể bình tĩnh lại, không thèm để ý đến lời của chủ quán, anh đeo tai nghe bluetooth lên, xoay người rời đi, bóng lưng anh thật lạnh lùng.

Kỳ thật, anh có chút hụt hẫng.

Chị ấy chọn Tiêu Soái, không phải anh… Tác giả có lời muốn nói: “Có ba điều mà con người ta không thể che dấu: Ho khan, nghèo khổ và tình yêu, càng muốn giấu giếm, lại càng để lộ.” ————