Hoa Lay Ơn

Chương 13

Dường như Trần Tâm Từ bắt gặp ánh mắt của Lạc Thiên Dịch, cô ấy có chút ngại ngùng nhìn ra chỗ khác, sau đó cô dùng ngón tay vén tóc ra sau tai.

Dời tầm mắt khỏi cô ấy, Lạc Thiên Dịch quay sang phía Tiêu Soái cười đùa nói: “Cậu thích không? Theo đuổi đi, tớ sẽ không cản trở đâu.”

Tiêu Soái nghẹn giọng, cậu đã bị phát hiện.

“Cô ấy có vẻ rất thích cậu, cậu chắc là không thích cô ấy chứ?” Tiêu Soái ghé sát Lạc Thiên Dịch, nhẹ giọng nói.

Lạc Thiên Dịch xoay quả bóng rổ, động tác có chút hờ hững nhưng vẫn rất đẹp mắt. Mí mắt anh hơi rũ xuống, không trả lời Tiêu Soái, cũng không biết anh đang suy nghĩ điều gì.

“Này, tớ đang nói chuyện với cậu đấy!”

Tiêu Soái muốn cướp quả bóng rổ, kết quả làm quả bóng bay lên không trung, nhưng Lạc Thiên Dịch đã tránh được, cậu tỏ thái độ: “Tớ chỉ thích người hơn tuổi.” Lạc Thiên Dịch mím môi, yết hầu cậu nổi rõ, nói: “Có lẽ hơn tầm bốn năm tuổi.”

Tiêu Soái trợn tròn mắt, cố gắng bình tĩnh lại, nói: “Trước đây sao tớ lại không biết cậu có sở thích này nhỉ?”

Rõ ràng cậu có rất nhiều cô gái cùng tuổi để chọn mà… Lạc Thiên Dịch ném quả bóng rổ, nói: “Tớ… trước kia tớ cũng không biết.”

“Hả” Tiêu Soái tỏ vẻ khó hiểu, đúng là không biết đại ca này nghĩ gì mà.

Ở bên kia, mấy nam sinh uống nước xong liền vẫy tay về phía bên này: “Anh Lạc! Anh Soái! Nhanh lên, trận đấu sắp bắt đầu rồi ——”

Thế là cuộc nói chuyện kết thúc, hai thanh niên bước vào sân.

Mặt trời đã khuất, hoàng hôn cũng bớt rực rỡ vài phần, sắc trời cũng tối dần.

Trận bóng kết thúc,trên sân, các nam sinh mặc đồng phục, xách cặp, đi thành hai ba tốp rời khỏi cổng trường.

Những nam sinh người mướt mải mồ hôi cất tiếng cười to, giọng điệu thoải mái, cả khuôn viên trường lúc này toàn là tiếng cười nói của họ, những nữ sinh thì nhỏ nhẹ hơn, họ ghé sát vào nhau thì thầm bàn tán, trên mặt tràn đầy vẻ ngây thơ.

Lạc Thiên Dịch và Tiêu Soái đi phía sau đám đông, người đi trước đang lấy áo để lau mồ hôi, tuy rằng trông có vẻ hơi thô ráp, nhưng lại rất ngầu. Người sau trực tiếp vén áo của mình lên, để lộ ra vòng eo nhỏ, tuy rằng có chút giống với mấy tên côn đồ, nhưng thực chất lại là một nam sinh mang phong cách của côn đồ.

“Khi nào thì thần tiên tỷ tỷ rời đi?” Tiêu Soái ngẩng đầu uống nước, vừa đi vừa hỏi.

Lạc Thiên Dịch dùng tay phải vắt chiếc áo khoác ra sau lưng, đút tay trái vào túi quần, bước đi trông vô cùng điển trai.

“Tớ không biết.”

“Tớ chắc chị ấy không thể ở quá hai ngày nữa, nhà của cậu không phải nơi mà người nào cũng có thể vào ở.”

Tiêu Soái nói giọng chắc nịch.

Lạc Thiên Dịch không nói lời nào. Thật ra anh vừa muốn cô ấy mau chóng rời đi vừa muốn cô ấy ở lại, thật sự rất mâu thuẫn.

Một lúc lâu sau, Lạc Thiên Dịch hướng về phía Tiêu Soái: “Cậu có để ý trên người chị ấy có mùi thơm không?”

“Mùi nước hoa à?” Tiêu soái ngẩng đầu suy nghĩ một chút rồi cau mày: “Có à? Sao tớ không nhớ gì nhỉ? Mùi hương ấy như thế nào?”

Lạc Thiên Dịch nhướn mày: “Cậu thật sự không ngửi thấy mùi gì à?”

“Không, nếu mà có thì chắc cũng chỉ thoang thoảng, dù sao thì tớ cũng không cảm nhận được.”

Lạc Thiên Dịch: “…”

Có khi nào chỉ có anh mới có thể ngửi thấy mùi hương ấy?

Đó là một mùi hương độc nhất vô nhị, nó đặc biệt dễ chịu.

Ra khỏi cổng trường, cả hai cùng nhau đi ăn bánh kếp.

Bọn họ là những nam sinh đang tuổi ăn tuổi lớn, cơ thể hấp thu và trao đổi chất rất tốt, chính vì sự hấp thu nhanh chóng nên chưa đến giờ cơm bụng đã đói cồn cào, hơn nữa, chơi bóng làm cho cả hai đều cảm thấy mệt. Bọn họ hầu như mỗi lần tan học là lại đi kiếm gì đó lót dạ xung quanh trường.

Quán bánh kếp ở ven đường, có thể mở hay đóng cửa bất cứ lúc nào. Những người bán hàng rong này chính là nỗi khổ tâm của ban quản lí đô thị.

Các cậu học sinh lại không để ý gì nhiều, chỉ cần có thể lấp đầy cái bụng, hương vị cũng coi như chấp nhận được, không ngại đó có phải quán ăn vỉa hè hay đồ ăn có hợp vệ sinh hay không.

Tuy rằng là quán ăn lề đường nhưng xem ra buôn bán cũng không tệ, trước mặt Lạc Thiên Dịch và Tiêu Soái, còn có bốn năm nam sinh khác, các nam sinh một bên thì đang tán gẫu, một bên đang kêu ông chủ cho thêm giăm bông, trứng và thịt xông khói.

Bỗng nhiên, một nam sinh chỉ tay về một hướng và ngạc nhiên nói: “Nhìn kìa, phía trước có một chiếc Ferrari mui trần.”

Mọi người nhìn theo hướng cậu nam sinh chỉ, quả thật có một chiếc Ferrari màu đỏ đang đậu bên vệ đường, cách họ chừng mười thước.

Chiếc Ferrari còn mới tinh, bóng loáng, cành lá bên đường đung đưa theo gió, bóng cây trên xe cũng đung đưa theo.

Thành phố Ô Thuỷ cũng không tính là lạc hậu, không có gì ngạc nhiên khi có người đi xe thể thao, nhưng dù sao cũng chỉ là số ít, làm người bình thường không nhịn được mà phải ngoái lại nhìn.

Lạc Thiên Dịch thu hồi ánh mắt, tỏ vẻ không có hứng thú.

Một lúc sau, Tiêu Soái đang ngồi cạnh anh kêu lên: “Chị ơi! Sao chị lại ở đây?”

Lạc Thiên Dịch lập tức ngước mắt nhìn, Cổ Kỳ từ trong một cửa hàng bánh ngọt bước ra, đang mở cửa chiếc xe chiếc Ferrari.

Cổ Kỳ mặc một bộ trang phục đơn giản, với chiếc áo sơ mi trắng ở trên cùng chiếc quần jean màu xanh giản dị ở dưới.

Rõ ràng, bộ đồ trông khá giản dị, nhưng trông cô lại rất đẹp và thanh lịch, tất cả mọi người xung quanh đều đang ngoái nhìn cô.

Nghe thấy âm thanh, Cổ Kỳ đứng im tại chỗ, đôi mắt đẹp được ẩn sau chiếc kính râm màu đen, chỉ còn lộ ra làn da trắng đến phát sáng.

Thấy cô không đáp lại, Tiêu Soái cũng bớt đi sự niềm nở, vì thế cậu ấy bèn chủ động giới thiệu bản thân: “Xin chào, em là Tiêu Soái, hôm qua em đã giúp chị mang hành lý đó.”