Rút Thẻ Vô Tận Ngày Kiếm Một Tỷ

Chương 18

Tấm hàng rào lưới điện cao tưởng như vô hạn ngăn cách thế giới này thành hai nửa. Một nửa đã hoàn toàn chìm vào bóng tối, chẳng hề chờ mong chút ánh sáng. Một nửa đã đến bên bờ vực sụp đổ nhưng nội tâm vẫn ôm ấp chút hy vọng, chờ mong một anh hùng hoặc thánh thần giáng xuống.

Bấy giờ, Giang Tinh Chước đang khoác áo choàng tàng hình đi nhờ trên một chiếc trực thăng bay ngang mảnh đất này cụp mắt nhìn xuống.

Rất tối, không một chút ánh sáng nào, thế giới như một Bất Dạ thành chiếm cứ hai phần ba lãnh thổ kia so với phần còn lại như một sáng một tối đối lập, chia tách rõ rệt.

Vậy cô phải tiến vào vùng cấm địa này bằng cách nào đây? Hiện giờ điểm năng lượng mà cô có khả năng sử dụng hết sức ít ỏi, chỉ thu hoạch được từ mỗi chiến sĩ nội ứng kia thôi. Tuy anh ta vẫn đang cống hiến cho cô một chút năng lượng nhưng rất ít. Nỗi sợ có giới hạn và cũng không thể duy trì ở mức độ cao liên tục được. Lần đỉnh điểm cuối cùng chắc có lẽ là vào lúc sau khi báo cáo xong, anh ta bước vào nơi đóng quân thì trông thấy thi thể nằm la liệt trên mặt đất.

Giang Tinh Chước nghĩ đến lúc chế tạo trảm kích thì đã tiêu hao hết thẻ Thiên Lý Nhĩ và thẻ Thấu Thị. Thế là, cô lật một số thẻ trong hồ thẻ ra, vương tay một cái, những tia sáng nhẹ nhàng xuất hiện trong lòng bàn tay cô, mỗi lúc một tỏa sáng, dần dần hóa thành một tấm thẻ. Cùng lúc đó, số thẻ trong hồ thẻ của cô đã biến đổi trở về điểm năng lượng, nhanh chóng tiêu hao hết.

Tức khắc sau đó, một tấm thẻ đã được hình thành suôn sẻ trong lòng bàn tay Giang Tinh Chước. Hai ngón tay mảnh khảnh kẹp vào và nhẹ nhàng lật nó lên, để lộ một đôi cánh màu đen trên mặt thẻ. Thẻ phi hành, giới hạn sử dụng 10 phút, hồi chiêu 72 giờ. Lý do tại sao thẻ hóa thành màu đen chính là nhằm để giảm cảm giác tồn tại. Dù sao cô cũng có khả năng tàng hình nhưng cánh thì không.

Làm ăn mà muốn kiếm tiền thì dĩ nhiên phải tăng thu giảm chi rồi.

Sau khi đã chế tạo thẻ xong, Giang Tinh Chước nhảy khỏi trực thăng, nhanh chóng lao xuống mặt đất. Trước lúc đáp đất, trên lưng cô vươn mở một đôi cánh màu đen, nâng cơ thể của cô lên rồi lướt đi như đại bàng.

Đôi cánh chỉ có thời gian sử dụng trong 10 phút. Giang Tinh Chước vẫn phải nhờ vào nó để vặt lông cừu nên cô đã nhanh chóng đáp xuống nóc của một tòa nhà, thu cánh lại.

Cô đứng trên cao nhìn xung quanh. Bỗng, cô phát hiện một tia sáng từ nơi này bắn đến một phương hướng. Giang Tinh Chước nhìm chằm chặp vào nó một lúc, bèn suy đoán ở hướng tia sáng chỉ kia ắt sẽ có người. Thế là cô bèn đến nơi đó.

Một đường nhảy vọt, cô giẫm phải mấy thi thể, trông ra con quái thú đang ngủ trên đường cái. Nó cũng to như con quái vật mà cô vừa mới bổ làm đôi kia, âm thanh khò khè như vang vọng ra từ trong khoang bụng làm người ta phải lạnh sống lưng, còn có cả cả âm thanh nhấm nuốt và lúc nhúc của những con quái vật nhỏ trong tòa nhà.

Giang Tinh Chước đến nơi mà ánh sáng chỉ dẫn. Nơi này là một căn cứ quân sự cùng tầng phòng hộ kiên cố xung quanh cũng như hệ thống giám sát và vũ khí.

Bầu không khí tại khu an toàn này có chút kỳ quái, yên tĩnh đến kỳ dị Nếu lắng tai nghe thật kỹ thì sẽ có thể nghe ra âm thanh nức nở đè nén của rất nhiều người.

“Đêm nay chắc bọn Trịnh Phong đã hành động rồi. Có khi ngày mai khu trưởng của chúng ta sẽ đổi thành một người mới. Haiz…”

“Anh ta tốt gì mà tốt quá. Tại sao phải tiếp nhận những người tị nạn từ khu an toàn khác đến? Chúng ta thân mình lo chưa xong mà thiện lương tốt bụng cái nỗi gì chứ.”

“Để những người già bệnh hoạn sống chẳng phải đang lãng phí lương thực sao? Không phải tôi nói chứ nếu là tôi, đã già cả thì không cần tổ chức yêu cầu, tôi vẫn sẽ sẵn lòng vào lò sát sinh.”

“Tuy mạng sống của tôi đã được anh ta cứu nhưng tôi nghĩ anh ta thật sự không hợp để làm lãnh đạo. Một người lãnh đạo phải chú trọng vào toàn cục, yếu lòng thế kia thì làm nên cơm cháo gì…”

“Suỵt, đừng đi sang kia…”

Giang Tinh Chước theo sau đội tuần tra ban đêm đang cầm đèn pin. Nghe những gì mà họ trò chuyện, cô bèn nhìn sang hướng mà ánh mắt họ vừa đánh sang, cô cau mày bước đến.

Bên ngoài gian phòng có rất nhiều người đàn ông đang canh giữ. Cửa đang đóng. Nếu cô mở cửa vào thì tuy họ không nhìn thấy cô nhưng vẫn sẽ có một ít tiếng động. Hành động này không ổn lắm, sẽ ảnh hưởng đến cảm giác thần bí của cô.

Sau một hồi suy nghĩ, Giang Tinh Chước bước ra ngoài dạo một vòng rồi ngẩng đầu. Căn phòng trên tầng hai có một ban công nhỏ. Giang Tinh Chước gắng sức phóng lên. Cửa sổ đã được những tấm rèm sáng rực che kín đến nỗi người ta hầu như không biết trong phòng có ánh sáng. Có điều, cửa sổ thật sự không đóng.

Bọn Trịnh Phong bên trong đang chìm đắm trong niềm vui sướиɠ đã soán vị đoạt quyền thành công nên căn bản chẳng nhận ra rằng bức rèm cửa màu đen đằng sau không hiểu sao tự dưng lại lay động.

Giang Tinh Chước lẳng lặng quan sát một lúc lâu. Lúc đã thăm dò sơ lược tiền căn hậu quả và tính nết của những người kia, thời gian đã vừa chuẩn, cuối cùng cô cũng lộ diện.

Từng gợn sóng sền sệt và quỷ dị xuất hiện trong không khí. Một cảm giác bí ẩn tràn ngập sự nguy hiểm không rõ. Cả thế giới bỗng trở nên tĩnh lặng khó tả như thể chỉ mới trong tích tắc, họ đã bước vào một không gian nguy hiểm và kỳ quái tưởng chừng bị hút khỏi thế giới ban đầu.

“Tôi nghe thấy tiếng gọi của du͙© vọиɠ, cảm nhận được nên đến đây.”

Sự xuất hiện đột ngột của Giang Tinh Chước làm gương mặt của chúng đông cứng lại. Nỗi sợ hãi không rõ làm cơ thể chúng lạnh toát, hoảng sợ trước sự kinh khủng kia. Chúng tức khắc đặt sẵn tay vào khẩu súng trên eo nhưng tuyệt nhiên chẳng dám cử động.

Đó là thứ gì?!

Nhịp thở của An Duệ bỗng trở nên dồn dập và nặng nề. Ma quỷ… ma quỷ đã thật sự xuất hiện rồi ư? Anh ta đã triệu hồi ma quỷ thật sao? Sự sợ hãi của anh ta nhanh chóng hóa thành niềm hân hoan rạng rỡ.

Có điều, Giang Tinh Chước lại nhìn sang Trịnh Phong rồi dịu dàng hỏi: “Rút thẻ không? Một xấp mười tấm, mỗi xấp mười triệu.”

“Cái, cái gì? Mười, mười triệu…” Gương mặt của Trịnh Phong tái xanh, mồ hôi lạnh đổ nhễ nhại, lúc này cậu ta căn bản không thể nào suy nghĩ được: “Tiền sao?”

“Đúng vậy.”

Trịnh Phong bình tĩnh hơn phần nào. Người này không muốn gϊếŧ người ngay tức khắc mà lại đòi tiền sao? Tại vùng đất bị ruồng bỏ này, tiền tệ vẫn được lưu hành, bởi dù sao nơi này vẫn có nhiều người sinh sống, họ cũng cần tiền để mua vật tư. Chỉ là mười triệu, những người ở bậc lãnh đạo như họ chắc chắn sẽ có.

“Được, tôi rút!” Tóm lại trước tiên cứ nghe theo lời người này đã đừng nên hành động thiếu suy nghĩ,

“Giao dịch thành công.”

Bỗng một cây gậy gỗ xuất hiện trong tay cô. Cô nhẹ nhàng vung nó lên, như làm phép ma, một màn sương trắng mỏng manh cuốn trào, chẳng chốc một vòng xoáy sương trắng đặc đã hình thành.

Tất cả những người trong căn phòng đều trừng mắt và rúng động trước cảnh tượng kỳ huyễn này.