Vầng trăng màu máu treo cao nơi chân trời. Bầu trời nơi này tối mù mịt. Ánh sao vô cùng yếu ớt như thể đến những ngôi sao hơi nhỏ cũng bị ruồng bỏ trên mảnh đất này.
Những tòa nhà sụp đổ, ngọn đèn đường lập lòe, thỉnh thoảng tiếng gào của dã thú vang lên và cả những tờ báo cuốn bay trong cơn gió mát tanh hôi bao trùm thành phố này, một nỗi âm trầm và tuyệt vọng ma quỷ.
20 năm trước, lò sát sinh đột nhiên xuất hiện trên thế giới này.
Cơ thể của loài người hoàn toàn không thể đối đầu với những sinh vật chẳng biến từ cõi nào đến đó. Tỉ lệ sống sót của người tiến vào lò sát sinh cực kỳ bé nhỏ, máu thịt từ trên trời rơi xuống khiến người ta nhìn mà giật thót.
Ban đầu, lò sát sinh thường xuất hiện ở khu vực phía tây đất nước này. Khu vực phía tây tương đối lạc hậu, hoang vắng và thưa thớt linh khí nên đương nhiên chẳng có thế gia cổ vũ lánh đời định cư ở đó.
Cho nên, một số thành phố đã nhanh chóng thất thủ, bị quái vật chiếm lĩnh, hoàn toàn mất kiểm soát.
Cuối cùng, để bảo vệ những thành phố khác và nhiều người hơn, người ta đã xây dựng một hàng rào lưới điện. Hàng rào lưới điện cao cả trăm mét được nối cùng nguồn điện một triệu Vôn, cắt ngang bản đồ chia đất nước thành hai nửa.
Mà trong những thành phố này, một số người vẫn chưa thể chuyển đi hết nên đành cùng nhau ở lại thành phố. Bức tường cao dài ngăn cách hai thế giới.
An Duệ nằm trên mặt đất như một đống thịt vụn. Đôi mắt anh ta đỏ bừng, ngập trong sự thù hận, lòng căm thù cuồn cuộn lên như biến thành thực thế.
Có điều, dù anh ta có ác độc và tàn nhẫn đến đâu thì rốt cuộc ánh mắt đó cũng không thể gϊếŧ người. Một số người xung quanh nhìn anh ta. Có người bật cười, có người dường như không đành lòng song cuối cùng vẫn im lặng.
Mà người đang đạp anh ta trên mặt đất lại cười nói: “Anh trai à, anh cũng đừng trách chúng em. Tất cả những điều này là do anh tự chuốc lấy thôi. Anh thích nhúng tay vào chuyện của người khác quá, đã yếu thì đừng ra gió. Anh muốn cứu người nhưng anh có nghĩ đến sự sống chết của mọi người không?”
Cậu ta càng đạp càng hài lòng, cậu ta đã chờ ngày này lâu lắm rồi: “Ở cái nơi này mà anh vẫn còn muốn che chở cho người khác ư? Tôi thấy anh bị nghiện làm anh hùng mất rồi, thích hưởng thụ cảm giác được tung hô. Anh đâu nghĩ đến anh làm chuyện đó xong sẽ phải đổi lấy tính mạng của những người tin tưởng anh! Anh chính là một thánh phụ của người phúc ta đấy!”
Sau những lời mà Trịnh Phong nói, biểu cảm chẳng đành lòng mà ban đầu những người kia nhìn anh ta dần xuất hiện chút chán ghét.
Mà lúc An Duệ nhìn thấy, trong lòng chỉ cảm giác nực cười hết sức, hận không thể chết ngay tại chỗ, hóa thành lệ quỷ xé nát những kẻ ăn cháo đá bát này. Hóa ra họ nghĩ như vậy sao? Vậy họ có từng nghĩ đến việc sở dĩ họ có thể sống đến tận lúc này trong thành phố đã bị vứt bỏ này là bởi vì anh ta có lương tâm hay không?
Anh ta đã biết có người sinh lòng bất mãn từ lâu, nhưng anh ta cho rằng sự bất mãn này không đáng để nhắc đến. Khu an toàn này là do anh ta thành lập, những người này là được anh ta cứu về. Để bây giờ họ báo đáp anh ta như thế này sao?
Anh ta đã từng nghĩ tuy họ là những người bị thế giới vứt bỏ nhưng chỉ cần có hy vọng, họ nhất định sẽ có khả năng thay đổi số phận. Nhưng anh ta đã nhận lại được gì? Trận tập kích hôm nay, có bao nhiêu người trong khu an toàn biết? Bao nhiêu người không biết? Sự im lặng tĩnh mịch này, có phải bọn họ đều đang chờ đợi kết thúc hay không?
Trịnh Phong cúi người cho anh ta đáp án: “Trưởng khu, tôi nói cho anh biết. Tối nay bọn tôi hành động có không ít người, người sẵn lòng phản kháng vì anh chỉ vỏn vẹn hơn mười người thôi, đã bị bọn tôi bắt giữ cả rồi. Đến lúc lò sát sinh xuất hiện, tôi sẽ ném cả anh và bọn chúng vào, cũng coi như trưởng khu anh dâng hiến lần cuối cho bọn tôi.”
“Ôi cảm động quá, câu thơ kia đọc thế nào ấy nhỉ? Tằm xuân đến thác tơ vương mối, ngọn nến thành tro lệ cạn dòng. Anh đã diễn tả nó một cách cực kỳ sinh động đấy, trưởng khu vĩ đại ạ, ha ha ha ha…”
“Ha ha ha ha ha ha…” Đồng bọn của Trịnh Phong cũng cười rộ lên theo.
An Duệ trào nước mắt, nước mắt hòa vào máu tươi tuôn trào nhìn trông như huyết lệ, khiến người ta thấy mà giật mình. Nỗi bi ai dữ dội do bị phản bội và bị cô phụ hóa thành lòng thù hận, như xé xác thân thể của anh ta. Anh ta không nhịn lòng được mà bắt đầu cầu nguỵen, nhưng anh ta cũng đã chẳng còn lòng tin trên đời này tồn tại thánh thần. Cho nên, anh ta cầu nguyện rằng trên thế giới này tồn tại ma quỷ. Anh ta nguyện dùng cả thân mình để trao đổi, để trừng phạt những kẻ ghê tởm kia!
Ma quỷ, ngươi có tồn tại không? Nếu tồn tại thì hãy xuất hiện đi, ta sẽ cho ngươi tất cả!
Bỗng nhiên, chợt có những gợn sóng sền sệt quỷ dị xuất hiện trong không khí. Một cảm giác thần bí tràn ngập nguy hiểm không rõ là thứ gì.
Một bóng người khoác trên mình chiếc áo choàng màu đen đột nhiên xuất hiện.
“Tôi nghe thấy âm thanh của du͙© vọиɠ, cảm nhận được nên đến đây.” Giọng nói kia trầm thấp như tơ lụa, dịu dàng và thần bí nhưng cũng vô cùng nguy hiểm.