Chương 3:
Uất Trì Mộ đưa côn ŧᏂịŧ tới trước cửa huyệt. Sau khi qυყ đầυ đã thấm đẫm mật dịch, hắn mới nhẹ nhàng đâm vào bên trong lỗ nhỏ.
Khít quá!
Mị thịt bên trong hoa huyệt mềm mại như nhung, không ngừng mυ'ŧ lấy hắn. Dù chỉ mới vào được một phần qυყ đầυ nhưng Uất Trì Mộ đã cảm thấy sung sướиɠ cực kỳ.
Còn Nguyệt Hi, lúc này nàng đang vô cùng đau đớn, giống như cơ thể bị chẻ ra làm hai vậy. Nước mắt không ngừng lăn dài trên khuôn mặt xinh đẹp.
Chẳng nhẽ hôm nay chính là ngày chết của nàng sao?
Người nọ có chút thương tiếc hôn lên môi nàng, đôi tay thì nhẹ nhàng xoa hai bầu vυ' to tròn.
Lúc này qυყ đầυ đã chạm được vào một tấm màng mỏng, Uất Trì Mộ giống như được tiếp thêm dũng khí, hắn thúc mạnh hông một cái, trực tiếp phá tan tấm màng mỏng tượng trưng cho xử nữ kia…
Nguyệt Hi đau đến mức la lên thảm thiết.
Nơi đó đang chảy máu… Nàng có thể ngửi thấy được mùi máu tươi…
Trong ánh mắt Nguyệt Hi chứa đầy sự tuyệt vọng, chờ sinh mệnh của bản thân dần dần đi tới cuối…
Nhưng đột nhiên nơi đó lại truyền tới một cảm giác rất lạ, cơ thể nàng giống như ở trên chín tầng mây vậy.
Nàng có chút mờ mịt nhìn về phía nam nhân trước mặt, chỉ thấy lúc này hắn đang không ngừng thúc eo, vẻ mặt vô cùng sung sướиɠ.
Tại sao lại như vậy?
Cả người nàng trở nên mềm nhũn, cảm giác sung sướиɠ lan tràn toàn thân.
Nguyệt Hi sợ hãi khóc nức nở, nàng không hề thích loại cảm giác này, nó như thể bản thân hoàn toàn nằm trong lòng bàn tay người khác vậy.
Uất Trì Mộ đã hoàn toàn đắm chìm ở trong du͙© vọиɠ, hoàn toàn không hề để ý tới cảm xúc của Nguyệt Hi, lúc này trong đầu hắn chỉ có một suy nghĩ: Làm chết nàng, lấp đầy hoa huyệt của nàng bằng tϊиɧ ɖϊ©h͙, để nàng mang thai con nối dõi của hắn…
Uất Trì Mộ ra vào không theo một quy luật nào cả, chỉ là đâm vào theo bản năng, không hề có một chút kinh nghiệm đáng nói.
Đến lúc hắn thỏa mãn bắn ra, thiếu nữ trong lòng sớm đã chết ngất đi rồi.
Trên mặt nàng đong đầy nước mắt, nhìn qua đáng thương cực kỳ. Hoa huyệt bị đâm cho đỏ bừng, chảy một ít tơ máu ra bên ngoài, hoa châu cũng sưng to lên.
Uất Trì Mộ có chút thương tiếc hôn nhẹ lên má Nguyệt Hi, muốn rút phân thân ra nhưng lại bị hoa huyệt của nàng cắn chặt lấy.
“Nàng cũng không thể trách ta.”
Uất Trì Mộ giả nhân giả nghĩa nói. Vừa rồi hắn đã ngộ ra được một vài điều, nóng lòng muốn thử một phen.
Chỉ khổ Nguyệt Hi đáng thương, đã bị hắn giày vò cả một đêm.
…
Vừa được ăn thịt, Uất Trì Mộ ăn đến nghiện, ngày nào hắn cũng lấp đầy hoa huyệt của mỹ nhân ngư bằng tϊиɧ ɖϊ©h͙.
Trái ngược với hắn, Nguyệt Hi lại có chút chịu không nổi. Nàng thật sự rất sợ, mỗi lần nghe thấy tiếng bước chân của hắn, điều đó chứng tỏ cơn ác mộng của nàng lại bắt đầu.
Trải qua một cuộc sống không có bất kỳ ai bầu bạn ngoại trừ người nọ, mỗi lần hắn đi bàn chuyện triều chính, nàng lại phải làm bạn với bốn bức tường, cuộc sống cô đơn tẻ nhạt như vậy khiến một người yêu tự do như nàng cảm thấy rất bức bối.
Nguyệt Hi muốn rời khỏi đây!
Mỹ nhân ngư rất thông minh, nàng đã học đi bộ giống như con người.
Dù những lần đầu đã vấp ngã không ít lần, nhưng niềm hi vọng sẽ được trở về với đại dương bao la đã thôi thúc nàng đứng dậy.
Và nàng thật sự đã làm được!
Người nọ cũng không hề hay biết điều này.
Sau khi Nguyệt Hi đã đi đường thành thạo, nàng bèn dùng giọng hát say lòng người của mình để điều khiển tỳ nữ trong cung dắt nàng ra ngoài.
Đừng hỏi vì sao trước đây mỹ nhân ngư lại không dùng cách này, Uất Trì Mộ có thể lên làm vua của một nước lớn, tâm trí của hắn không phải người bình thường có thể so bì, huống chi hắn cũng không phải là một người bình thường, hắn là một kẻ điên! Nàng đã từng thử, nhưng hoàn toàn vô dụng.
Chẳng qua, nàng đã quá xem thường người nọ.
Vừa mới bước tới cửa cung, Nguyệt Hi đã bị hắn bắt lại.
Nhìn vẻ mặt không có chút ngạc nhiên nào của Uất Trì Mộ, có vẻ như hắn đã biết nàng muốn chạy trốn từ lâu rồi.
Mỹ nhân ngư hoàn toàn tuyệt vọng.
Nhưng nàng đâu biết, thứ đang chờ nàng ở phía trước chính là sự trừng phạt của người nọ.
“Tại sao nàng lại muốn chạy trốn? Chẳng lẽ ta không đối xử tốt với nàng sao?”
Uất Trì Mộ ôm nàng vào trong lòng, nhỏ giọng hỏi.
Bị hắn bắt tới đây đã gần một năm, Nguyệt Hi có thể hiểu được một chút ngôn ngữ của loài người. Nàng co rúm người lại, không dám đối mặt với hắn.
“Giỏi… Giỏi lắm… Nàng đã đi được bằng hai chân từ lúc nào?”
Nguyệt Hi càng cúi thấp đầu, không nói gì.
Uất Trì Mộ cười lạnh một tiếng, ôm nàng lên đi về phía mật thất.
…
Hai tay hai chân của mỹ nhân ngư bị trói lại ở trên tường. Cả người nàng tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ, hai chân bị gập lại thành hình chữ M, để lộ ra hoa huyệt sưng đỏ đang không ngừng chảy ra tϊиɧ ɖϊ©h͙.
Nguyệt Hi khóc nức nở, nhưng nam nhân cũng không hề mềm lòng.
Hắn cầm lấy ba chiếc kẹp, hai chiếc kẹp thì kẹp ở hai đầṳ ѵú đã bị hắn trêu đùa đến mức cứng như đá, còn chiếc còn lại… Uất Trì Mộ không chút do dự kẹp vào hoa châu đang vô cùng sưng đỏ.
“A…”
Nguyệt Hi run rẩy cả người, hoa huyệt lập tức bắn ra một dòng nước trong suốt!
“Không…”
Nàng cũng đã có thể nói được một vài từ đơn giản.
Cảm giác vừa đau đớn lại vừa kí©ɧ ŧɧí©ɧ truyền tới từ hai đầṳ ѵú và cả hoa châu khiến nàng thật sự chịu không nổi.
“Ngoan… Gọi phu quân.”