Trong phòng ngủ.
Ánh đèn lờ mờ chiếu sáng căn phòng ngủ tràn ngập hương vị của du͙© vọиɠ thối nát.
Ellen đang quỳ gối dưới chân ngài Andrew và thổi kèn cho ngài.
Andrew mặc âu phục, đi giày da, áo quần bảnh bao mà ngồi trên giường, còn Ellen lại đang trần trụi quỳ gối dưới chân anh ta để phục vụ. Cậu cảm thấy ngài ấy cao quý bao nhiêu thì bản thân mình thấp hèn và đê tiện bấy nhiêu.
Andrew dùng tay túm lấy tóc Ellen đầy thô bạo. Dươиɠ ѵậŧ khổng lồ của anh ta chọc vào cổ họng cậu một cách dữ dội, khiến dịch dạ dày của cậu sôi trào chỉ chực nôn ra, nhưng Ellen không dám. Cậu chỉ có thể cố gắng liếʍ láp dươиɠ ѵậŧ to lớn kia và thầm khẩn cầu mong khi nó vào trong cơ thể mình sẽ không làm mình quá đau đớn.
Tϊиɧ ɖϊ©h͙ nóng rực phun vào miệng Ellen
“Nuốt xuống đi.” Andrew lên tiếng.
Ellen ngoan ngoãn nuốt hết xuống, mùi hơi tanh nhưng không quá khó để chịu đựng.
“Bây giờ thì nhấc mông lên, tôi sẽ chơi cậu.”
Ellen lập tức quỳ xuống sàn với vẻ phục tùng, tứ chi mảnh khảnh chống đất, mông cậu vểnh lên cao giống như một vật hiến tế đang dâng hiến bờ mông mình cho Andrew.
Dươиɠ ѵậŧ to lớn của Andrew không ngừng đẩy ra lại đâm vào mông Ellen, kèm theo đó là tiếng rêи ɾỉ đứt quãng không ngừng của cậu. Trong khi ấy, chiếc vòng cổ trên cổ cậu đang làm rất tốt phận sự của mình, nó thít cổ cậu đến mức khiến mặt cậu hơi đỏ lên, thậm chí hít thở cũng dần trở nên khó khăn hơn.
“Muốn cởi vòng cổ không?” Andrew nhận thấy sự khó chịu của cậu, bèn cúi người thì thầm vào tai cậu.
“Vâng, thưa Chủ nhân.”
“Nhưng tôi không cho phép điều đó xảy ra. Còn nhớ những gì tôi đã nói vào ngày tôi đeo chiếc vòng này cho cậu không? Chỉ khi vòng cổ thít chặt vào cần cổ này, cậu mới có thể luôn luôn ghi nhớ rằng mình thuộc về ai.“ Nói xong, Andrew lại tăng thêm sức lực, đâm vào cơ thể Ellen không thương tiếc.
Bóng đêm dần trở nên sâu thẳm, vầng trăng cô đơn treo bên ngoài lâu đài, ánh trăng lạnh lẽo tràn vào. Andrew đã chà đạp Ellen hết lần này đến lần khác, cho đến tận khi Ellen đau đớn và cạn kiệt sức lực.
“Có muốn bắn không ?”
“Tôi muốn, thưa Chủ nhân.”
Hiếm khi nào Andrew lại không tra tấn Ellen như lần này, anh ta nhân từ cởi đai trinh tiết ra, giải thoát cho du͙© vọиɠ của cậu. “Tôi muốn cậu tự sướиɠ cho tôi xem.” Ngài Andrew ra lệnh.
Ellen lập tức quỳ dưới chân Andrew rồi vươn đưa ngón tay ra phía sau. Một ngón, hai ngón, ba ngón tay cùng nhau khuấy đảo, phía trước của Ellen dần dần có phản ứng.
Cùng với một tiếng rêи ɾỉ, Ellen bắn ra làm bẩn sàn nhà. Sau khi lêи đỉиɦ, sự sung sướиɠ còn sót lại khiến Ellen hơi ngẩn ngơ chưa tỉnh hẳn.
“Nô ɭệ của tôi, sao cậu vẫn còn chưa liếʍ sạch đống hỗn độn đó đi “ Andrew khó chịu quát.
Ellen vội vàng cúi xuống liếʍ láp tϊиɧ ɖϊ©h͙ của mình trên sàn nhà. Những ngày như thế này đến bao giờ mới kết thúc nhỉ? Ellen thầm nghĩ trong lòng. Tồn tại như một thứ đồ chơi của người khác, sống dựa vào việc liếʍ láp tϊиɧ ɖϊ©h͙ dưới đáy quần của người khác như thế này thì còn có ý nghĩa gì đâu.
“Ellen. Cuối tuần sau tôi sẽ tham gia một vũ hội hóa trang, tôi dẫn cậu ra ngoài được không? Tôi sẽ khoe với những người khác rằng cậu là thú cưng mà tôi yêu thích nhất.” Mặc dù Ngài Andrew hỏi với vẻ trưng cầu ý kiến nhưng thực tế Ellen chẳng có bất cứ quyền từ chối nào cả.
“Tất nhiên rồi, thưa chủ nhân.” Ellen đáp.