Số Phận Của Cặp Song Sinh

Chương 29

Được gặp Côn… Tốt quá rồi… Nhưng cơ thể thực sự quá đau, anh cảm thấy dù là hoa huyệt hay hậu huyệt thì cũng sưng tấy cả, anh có thể kiên trì nữa không? Có thể… Để được gặp Côn, anh chắc chắn phải kiên trì. Phương Dật Luân cố gắng thả lỏng hơi thở lẫn cơ thể đang run rẩy: “Tôi… Tôi… Cho tôi gặp Côn… A… Ưm…”

“Khi cầu xin chủ nhân thì phải nói như thế nào?” Nghiêm Hi híp hai tròng mắt, như có như không vuốt ve hai đầṳ ѵú của thiếu niên.

“Xin… Chủ nhân… Dạy dỗ… Dạy dỗ cơ… Cơ thể… Dâʍ đãиɠ này… Của tôi…” Phương Dật Luân biết dù bất cứ lúc nào, chỉ cần có sự lựa chọn có Côn thì anh sẽ luôn luôn chọn Côn, đó là người thân duy nhất của anh trên đời này, là em trai mà anh yêu thương nhất.

“Như cậu mong muốn…” Nghiêm Hi nở một nụ cười, hắn ấn chốt mở điện ở trên kẹp cá sấu, một luồng điện lập tức vây quanh cậu nhỏ của thiếu niên, nhìn thiếu niên đau đớn kêu rên, Nghiêm Hi chỉ ở một bên lặng lẽ nhìn ngắm. Cơ đùi của thiếu niên đã bắt đầu co rút. Nghiêm Hi rất muốn nhìn thấy giới hạn chịu đựng của Phương Dật Luân tới đâu, chẳng những không dừng dòng điện lại mà hắn còn từ từ chỉnh mức dòng điện tới chỉ số lớn nhất, kim đồng hồ nhanh chóng chuyển từ khu vực màu vàng sang khu vực màu xanh, chỉ thiếu một chút nữa là sang khu vực màu đỏ, Phương Dật Luân mất khống chế, chất lỏng màu vàng không kìm nén được chảy ra, vốn đang có dòng điện lan quanh thân mà chất lỏng có thể dẫn điện nên cơ thể của Phương Dật Luân bắt đầu run rẩy.

“Cứu… Cứu mạng… A… Không… Muốn… A a a… Chủ nhân… Thật sự… Thật sự… Không được… Cầu xin anh… A a…” Phương Dật Luân đã bước vào trạng thái điên cuồng, chúi mạnh cơ thể về phía trước để lùi cái mông ra đằng sau, nhưng cơ thể anh bất đắc dĩ bị cắm hai cây dươиɠ ѵậŧ giả nên không thể trốn thoát, thiếu niên điên cuồng thét chói tai, không quan tâm gì nữa mà cầu xin Nghiêm Hi.

Hắn thấy trên bịt mắt của thiếu niên sót lại rất nhiều nước mắt, cậu nhỏ trong nhà giam như đã bị nấu chín một màu đỏ tươi, xem ra anh thật sự tới giới hạn rồi, Nghiêm Hi vươn một tay nắm lấy đầṳ ѵú của thiếu niên: “Nhớ cho kỹ, tôi là chủ nhân của cậu, cậu không được cãi lại mệnh lệnh của tôi, phải nhớ cho kỹ thân phận của mình là gì, biết chưa?”

“Biết rồi biết rồi…” Nhìn Phương Dật Luân liên tục gật đầu như con gà mổ thóc, lúc này Nghiêm Hi mới tháo kẹp cá sấu gắn trên l*иg giam xuống. Thiếu niên như trút được gánh nặng, anh xụi lơ ngã xuống đất.

Nghiêm Hi cực kỳ vừa lòng với thành quà dạy dỗ lần này, hắn tháo xuống bịt mắt của thiếu niên rồi ôm thiếu niên xuống khỏi con ngựa gỗ, toàn bộ quá trình diễn ra Phương Dật Luân luôn trong trạng thái bất tỉnh, ánh mắt không thể tự do ngắm nhìn.

Đặt thiếu niên trên giường lớn xong ra lệnh cho thiếu niên tách hai chân ra, tự tay banh hoa huyệt bày ra một cảnh tượng mê người trước mặt hắn, hai cái lỗ nhỏ ấy hơi đỏ lên giống như trái cây, bởi vì có sự khuếch trương trước đó nên hai cái lỗ nhỏ không thể khép lại trong một khoảng thời gian.

Nghiêm Hi cúi người đè lên thiếu niên, hắn thả ra con rồng lửa của mình và đặt bên lỗ hoa đang run rẩy đó: “Vẫn không cầu xin tôi đút vào hử?” Nghiêm Hi nhìn Phương Dật Luân đã như người mất hồn dưới thân, hắn nhướng mày, dùng một ngón tay khẩy cậu nhỏ đang đỏ lên của thiếu niên.

“Không… Đừng chạm vào… Chủ nhân… Cầu xin anh tiến vào…” Bây giờ cậu nhỏ không thể chạm vào được nữa, dây thần kinh bên trong đau đớn đến mức như bị xé nát, cơ thể của Phương Dật Luân không còn chút sức lực nào, anh nức nở cầu xin người đàn ông.

“Đút vào làm gì? Cậu nhìn nơi này đi, sưng tấy đến thế rồi.” Nghiêm Hi lại đùa bỡn tà ác, hắn dùng tay moi móc phía dưới sưng đỏ của thiếu niên, mỗi lần lúc mà cơ thể của Phương Dật Luân không chịu nổi nữa thì anh mới nghe lời xin tha, nhưng anh vẫn cứ cố gắng chống đối, không thể tin nó còn quật cường nổi.

“Tiến… Tiến… Vào… Tôi không muốn… Không muốn…” Phương Dật Luân thật sự không muốn phối hợp với người đàn ông này nói ra những lời dâʍ đãиɠ như vậy, hơi tỉnh lại một chút, anh lập tức bắt đầu kháng cự sự khống chế của người đàn ông, phía dưới đã vô cùng đau đớn, tại sao anh còn muốn mời người đàn ông này xâm phạm mình chứ, thiếu niên giãy dụa, nhưng sức xô đẩy ấy chẳng hề hiệu quả chút nào.

“Thế nào? Không muốn gặp Côn nữa à?” Thấy thiếu niên lại bắt đầu phản kháng, Nghiêm Hi xụ mặt bắt lấy đôi tay của thiếu niên rồi ghìm trên đỉnh đầu, ánh mắt của hắn như muốn xuyên thủng thiếu niên, vừa nguy hiểm lại vừa đầy sự chiếm hữu.

“Cầu xin anh… Buông tha cho tôi… Và Côn… Tôi làm trâu làm ngựa cho anh cũng được, chỉ cần đừng xâm phạm tôi nữa…” Nghe thấy người đàn ông hỏi chuyện, Phương Dật Luân không giãy dụa nữa, anh mở to đôi mắt ngập nước cầu xin nhìn Nghiêm Hi, giọng nói anh run rẩy, trông có vẻ rất bất lực, bây giờ ngoài việc cầu xin tên ác ma này thì thiếu niên không biết phải làm như thế nào nữa.

“Xem ra cậu không học hành không ngoan chút nào!” Hắn cột hai tay thiếu niên vào đầu giường, chẳng lẽ đến giờ anh vẫn chưa biết tình cảnh của mình ư? Giọng điệu của Nghiêm Hi cực kỳ nghiêm khắc, hắn vừa lấy một lọ thuốc mỡ trên đầu giường vừa chèn một cái gối vào giữa hai chân của thiếu niên, hắn vuốt mở cửa hoa huyệt của thiếu niên, bôi thuốc mỡ vào cái lỗ nhỏ đang sưng đỏ ấy mà không hề nương tay.

Nội dung chương tiếp theo:

“Cho cậu hưởng thụ một khóa giáo huấn, tôi phải dạy cho cậu biết vâng lời như thế nào.” Nghiêm Hi nói xong thì lập tức dùng hai cây châm cứng tránh niệu đạo ra, đâm xuyên qua song song cậu nhỏ đang bị thương. Quá trình đâm rất thong thả nhưng khiến cho thiếu niên cảm nhận được hình phạt sống không bằng chết.