Ngoài phòng bệnh của Cấm Ngôn, Nghiêm Hi đang khoanh tay trước ngực đứng dựa vào tường với vẻ mặt cực kỳ bình tĩnh, Kết im lặng quỳ gối bên chân Nghiêm Hi. Kết có thể nghe rõ cuộc đối thoại giữa chủ nhân và Linh Đang, nói vậy thì Viêm Đế cũng nghe được. Không biết tiếp theo Viêm Đế sẽ làm gì, Kết bắt đầu hơi lo lắng cho chủ nhân của mình. Cảm nhận có tiếng động gần chỗ Viêm Đế, Kết từ từ ngẩng đầu thì thấy Viêm Đế cứ thế quay đầu rời đi một cách thờ ơ.
Kể từ đêm đó, Phương Dật Côn đã bị thương khá nặng nên một tuần này hắn chỉ đến để thay thuốc cho thiếu niên, nhân tiện dạy cho thiếu niên cách quan hệ bằng miệng, dẫu sao có một phần tác dụng của thôi miên nên đứa bé Côn ấy cũng rất ngoan. Nhưng bên Phương Dật Luân thì không ổn lắm, nếu không dùng em trai anh để ép buộc thì cậu chẳng chịu phối hợp chút nào, xem ra bên anh trai còn phải cố gắng nhiều hơn nữa. Huống hồ bây giờ Cấm Ngôn cũng…
“Hừ…” Nghĩ đến đây, Nghiêm Hi cười lạnh một tiếng, hắn đút hai tay vô túi quần và thong thả đi trên hành lang.
“Sao rồi? Có khỏe không?” Hắn đi vào buồng dạy dỗ của Phương Dật Luân, thiếu niên đeo trên mặt bịt mắt da màu đen, hai tay mở rộng được cố định trên giá kim loại đằng sau lưng, anh cưỡi trên một con ngựa gỗ, hai cổ chân đeo hai cái vòng da màu đen nối liền với những sợi xích sắt cắm xuống mặt đất khiến cho nửa thân dưới của thiếu niên dính chặt lên ngựa gỗ, điểm chịu lực của cơ thể dồn hết về giữa đùi.
“Thả… Thả tôi… Xuống dưới…” Giọng nói của Phương Dật Luân run rẩy, cơ thể chịu sức nặng khiến anh không thể giãy giụa nổi, không biết anh đã ngồi trên con ngựa gỗ này bao lâu rồi, chiếc bịt mắt khiến cho thiếu niên hoàn toàn mất đi khái niệm về thời gian.
“Nên nói chuyện như thế nào nhỉ?” Nghiêm Hi đi tới bên cạnh thiếu niên, hắn đè mạnh cơ thể thiếu niên xuống, tiếng rêи ɾỉ vang lên trong chốc lát. Hắn duỗi tay ấn vào một cái nút sau sườn ngựa gỗ, Phương Dật Côn lập tức đau xót la lớn thành tiếng.
“A… Không… Đau quá…” Cơ thể thiếu niên hơi nhấp nhô, trong đó có hai thanh cao su làm giả thành dươиɠ ѵậŧ đang đút vào hai cái lỗ nhỏ của anh, lúc trước chỉ là đợt rung, nhưng khi nãy người đàn ông bật công tắc khiến hai cây gậy mát xa độc ác bắt đầu lên lên xuống xuống rút ra chọc vào, trong khi cậu nhỏ ở phía trước vẫn bị nhốt ở trong l*иg và không thể bắn tinh.
“Hôm nay tôi đã đọc báo cáo bệnh án của cậu nên tôi sẽ nói cho cậu hai tin tốt.” Nghiêm Hi dùng ngón trỏ nhẹ nhàng mơn trớn hai bên đùi của thiếu niên, thấy thiếu niên cố gắng kìm chế sự run rẩy của thân thể thì hắn mới nói tiếp: “Thứ nhất, tôi rất ngạc nhiên khi cơ thể của cậu như thế rồi mà lúc xét nghiệm tϊиɧ ɖϊ©h͙ vẫn đạt chỉ tiêu bình thường, hay nói cách khác là cậu vẫn có tư cách để trở thành cha.” Nghiêm Hi rũ tay xoa bóp tinh hoàn dưới l*иg giam trinh tiết của Phương Dật Luân.
Phương Dật Luân không quan tâm Viêm Đế đang nói gì, bây giờ cậu chỉ muốn nhanh chóng xuống khỏi cái máy này, thiếu niên cắn chặt môi dưới, anh hy vọng sự đau đớn ấy có thể giảm bớt sự tàn phá dưới thân.
“Thứ hai, không những cậu có tử ©υиɠ, mà chỉ cần kí©ɧ ŧɧí©ɧ nó thì có lẽ cơ thể của cậu sẽ có cơ hội được làm mẹ.” Nghiêm Hi nâng đùi của thiếu niên lên, dường như hắn có thể nhìn thấy hai thanh dươиɠ ѵậŧ giả đang khuấy đảo trong thân thể của thiếu niên. Cái gì… Cơ thể mẹ ư… Phương Dật Luân đột nhiên giật mình, tuy bị bịt mắt nên anh không thể nhìn thấy biểu cảm của người đàn ông, nhưng anh lại có thể cảm nhận được người đàn ông đang chăm chú nhìn mình bằng ánh nhìn tà ác, chẳng lẽ hắn muốn…
“Không cần phải lo lắng, tôi chỉ mát xa để khiến nó thức tỉnh nhanh hơn thôi, sẽ rất thoải mái đó, tôi đảm bảo.” Câu nói của Nghiêm Hi có mùi nguy hiểm khi hắn nhấn mạnh ba chữ tôi đảm bảo này.
“Đừng làm vậy… Với tôi… Sâu quá… Nó hư mất…” Phương Dật Luân chịu đựng sự tra tấn dưới thân, anh liên tục lắc đầu, cây gậy mát xa trong cơ thể không ngừng tra tấn ý chí của anh, lần nào thọc vào rút ra cũng va chạm vào nơi sâu nhất trong cơ thể, và với đợt rung điên cuồng thì nó như muốn đâm xuyên thẳng qua anh.
“Không thể được, bé ngoan, nghe lời tôi đi, tất cả là vì muốn tốt cho cậu thôi…” Hắn từ từ nghiêng người rồi duỗi tay ấn vào một cái nút khác của ngựa gỗ: “Lần này chủ nhân đưa cậu lên tận thiên đường luôn.” Nghiêm Hi cúi đầu nói thầm ái muội bên tai thiếu niên, vừa dứt lời thì hắn lập tức ấn nút.
“A… Đυ.ng vào rồi…” Phương Dật Luân thét chói tai, âm thanh của anh cực kỳ đau khổ, cơ bắp toàn thân cứng đờ trong phút chốc, bởi vì hai chân bị treo trên không trung và được cố định bằng dây xích sắt trên nền đất xi măng nên anh chỉ đành tựa hai chân lên sườn ngựa gỗ rồi liên tục run rẩy. Dươиɠ ѵậŧ giả vốn đang khuấy động trong cơ thể cứ thế đâm thẳng tới chỗ sâu nhất, nó không tiếp tục thọc vào rút ra nữa mà cái bao qυყ đầυ lớn ở miệng tử ©υиɠ bắt đầu tăng tốc xoay tròn ma sát trong vách thịt non nớt. Cảm giác rung lại tăng mạnh, Phương Dật Luân chỉ nhận thấy trong cơ thể mình đang bị ma sát tàn phá, anh muốn giãy giụa theo bản năng, muốn thoát khỏi sự trói buộc này.
“Ngoan ngoãn đừng nhúc nhích, sau này cậu phải thường xuyên mát xa như thế. Sẽ có phần thưởng, chỉ cần cậu ngoan ngoãn thì tôi sẽ để cho cậu gặp được Côn, thế nào?” Nghiêm Hi sờ cậu nhỏ của thiếu niên bị giam trong l*иg, quả nhiên vẫn là trạng thái nửa cương cứng, hiệu quả của liều thuốc kí©ɧ ɖụ© lần trước nhập khẩu từ nước ngoài về thực sự khá tốt, hắn tiện tay lấy ra một chiếc kẹp cá sấu có gắn dây điện rồi kẹp trên l*иg giam kim loại.
Nội dung chương tiếp theo:
“Cứu… Cứu mạng… A… Không… Muốn… A a a… Chủ nhân… Thật sự… Thật sự… Không được… Cầu xin anh… A a…” Phương Dật Luân đã bước vào trạng thái điên cuồng, chúi mạnh cơ thể về phía trước để lùi cái mông ra đằng sau, nhưng cơ thể anh bất đắc dĩ bị cắm hai cây dươиɠ ѵậŧ giả nên không thể trốn thoát, thiếu niên điên cuồng thét chói tai, không quan tâm gì nữa mà cầu xin Nghiêm Hi.