Số Phận Của Cặp Song Sinh

Chương 6

Chương 4.2: Một tuần bảy ngày (Cao H, Xúc ruột)

“Lần đầu tiên chỉ dùng 300CC.” Với người lần đầu súc ruột mà nói, con số này cũng đủ làm người ta sống không bằng chết. Đến khi rót hết toàn bộ chất lỏng vào, thần kinh của Phương Dật Luân đã ở trong trạng thái căng thẳng, chất lỏng lạnh lẽo trong người làm anh quặn đau từng cơn. Lúc này răng Phương Dật Luân run cầm cập, mồ hôi trên mặt to như hạt đậu, chảy liên hồi.

“A… Ưm… Đừng rút ra…” Cảm nhận được rằng hắn đang định rút ống nhựa ra, Phương Dật Luân cố nói, giọng anh run rẩy. Nếu lúc này mà rút ống ra thì chắc chắn sẽ có thứ gì đó bắn ra ngoài, Phương Dật Luân ra sức kẹp chặt hậu môn lại, bụng kêu lên ùng ục.

“Tôi sẽ không để cậu được giải thoát nhanh vậy đâu, lần đầu tiên, cố chịu đựng năm phút là được.” Cấm Ngôn nhanh chóng rút ống nhựa ra, tay kia cầm giang tắc nhét lại vào mông anh.

Lúc nhét vật thể lạ vào cơ thể, anh cảm nhận được lỗ hậu mình bị nong ra. Dù đã cố đẩy nó ra khỏi người mình nhưng vẫn không được, anh cảm thấy bị giày vò từng giây phút một. Phương Dật Luân chịu cơn quặn đau, cố vượt qua năm phút địa ngục đầu tiên trong đời. Dươиɠ ѵậŧ trong l*иg sắt nhỏ hẹp đang kêu gào muốn cương lên nhưng bị ghìm lại nên càng đau hơn. Cuối cùng, Phương Dật Luân khóc lóc trong sự bất lực, mong hắn nhanh chóng cho mình được giải thoát.

Thấy đã qua năm phút, Cấm Ngôn lấy giang tắc ra. Chỉ thấy Phương Dật Luân cắn chặt răng, thoáng chốc một luồng nước đã được bắn ra, trong đó có lẫn một ít tạp chất nhưng vì hai ngày rồi không được ăn cơm nên tạp chất cũng không nhiều. Cấm Ngôn lại đâm ống nhựa vào hậu môn đang run rẩy của Phương Dật Luân thêm lần nữa rồi đổ 300cc chất lỏng vào. Nhưng lần này hắn không bịt mông anh lại mà chỉ đợi chút rồi rút ống ra để Phương Dật Luân lại bắn thêm lần nữa. Bên trong vách tràng đã vô cùng sạch sẽ, chất lỏng chảy ra chỉ là một màu xanh trong suốt. Cấm Ngôn gọi nhân viên dọn dẹp của Dạ Sủng đến thu dọn phòng cho sạch sẽ.

“Muốn bắn à?” Thấy tất cả nhân viên dọn dẹp đã rời khỏi phòng, Cấm Ngôn ghé sát vào tai Phương Dật Luân, hơi thở phả vào tai anh như âm thanh của người cá vậy, như vòng xoáy nước chui vào tai anh.

“Ừm…” Phương Dật Luân nhíu chặt mày, cắn môi dưới khẽ hừ một tiếng. Cơn đau quặn thắt ở thân dưới đã biến mất nhưng du͙© vọиɠ chết người này lại càng nghiêm trọng hơn.

“Kêu chủ nhân nghe xem nào.” Cấm Ngôn thẳng người dậy, hắn xoa bóp nụ hoa hồng hào trước ngực anh, thỉnh thoảng lại dùng đầu ngón tay véo nhẹ đầṳ ѵú. Một cậu ấm trong nhung lụa từ nhỏ mà có thể kiên trì chịu đựng đến tận lúc này đã là hiếm có lắm rồi, trước kia đã từng có người bắt đầu cầu xin tha thứ từ lúc súc ruột, không ngờ cậu nhóc yếu đuối mong manh này lại kiên cường đến vậy.

Phương Dật Luân cắn chặt môi dưới đang run rẩy, không hề lên tiếng. Thấy chàng trai vẫn đang cố bảo vệ chút lòng tự trọng cuối cùng, Cấm Ngôn bắt đầu xoa nắn dươиɠ ѵậŧ đã biến thành màu hồng đậm của anh cách một lớp khoá trinh tiết, anh bỗng trợn mắt, giật mình.

“Không… Đừng động vào..” Dươиɠ ѵậŧ vốn đã mẫn cảm cực kỳ nay lại được hắn tuốt lên tuốt xuống, Phương Dật Luân cảm giác từng dây từng dây thần kinh trong người đang đứt phựt. Thế giới như muốn sụp đổ, anh không thể ngừng rêи ɾỉ nhưng vẫn kiên quyết không gọi Cấm Ngôn là chủ nhân. Anh muốn chết… Nhục nhã quá… Tại sao mình phải bị thế này… Rốt cuộc tôi là ai, sau này tôi phải làm sao đây… Mắt Phương Dật Luân rưng rưng, đầu óc bắt đầu rối lên không biết phải đi con đường nào.

“Kiên cường quá nhỉ?” Cấm Ngôn dừng tay, Phương Dật Luân lập tức cảm thấy như trút được gánh nặng. Anh há to miệng thở hổn hển, không ngờ Cấm Ngôn lại lấy một cái cốc thủ da^ʍ trên kệ trưng bày bên cạnh xuống rồi tròng lên khung l*иg giam của khóa trinh tiết. Hơn nữa, hắn còn bật chế độ rung thay đổi tần số, tiếng rè rè lập tức truyền vào tai anh.

“A… Đừng… A… A… Dừng lại nhanh…” Dươиɠ ѵậŧ không cương lên được, cốc thủ da^ʍ tàn sát điên cuồng làm cơ bắp toàn thân Phương Dật Luân bắt đầu co rút. Đầu óc anh trống rỗng, thần kinh đang căng ra chợt đứt phựt, anh chỉ muốn nhanh chóng ngăn cản sự tra tấn vô hạn này. Phương Dật Luân khóc kêu, phản ứng sinh lý của cơ thể làm phần thân dưới chảy ra một dòng nước ấm màu vàng.

Cấm Ngôn gỡ cốc thủ da^ʍ xuống, phát hiện dươиɠ ѵậŧ trong l*иg giam đang giật nảy muốn lao ra khỏi sự cầm tù này. Hắn lấy một chiếc dươиɠ ѵậŧ giả to khoảng chừng hai ngón tay ra, bôi chút gel bôi trơn lên rồi đảo quanh hậu môn theo hướng kim đồng hồ: “Kiên cường như vậy chỉ làm cậu càng đau đớn hơn thôi.” Giọng điệu của Cấm Ngôn ôn hòa hơn hơn nhưng vẫn chẳng hề có chút ấm áp nào. Hắn nhìn Phương Dật Luân đang khóc nức nở trên giường, đẩy mạnh dươиɠ ѵậŧ giả vào lỗ hậu chặt khít.

“Tôi không muốn… A… Đau quá…” Đây là lần đầu tiên anh bị đâm vào lỗ hậu, Phương Dật Luân xấu hổ lắc đầu liên tục, muốn gạt hết cái cảm giác này đi.

Dươиɠ ѵậŧ giả đâm vào một nơi trong cơ thể làm Phương Dật Luân suýt trợn mắt. Cây gậy trong l*иg giam lại căng giật lên, lỗ tiểu rịn ra chất lỏng trong suốt.

“Ai cho phép cậu nói không?” Cấm Ngôn bình tĩnh hỏi, sau đó liên tục đè mạnh lên tuyến tiền liệt yếu ớt.

“Trời ơi…” Dươиɠ ѵậŧ đã sắp nổ tung đến nơi, Phương Dật Luân bất lực ngửa đầu ra sau, ngón chân bắt đầu co quắp lại.

Trông thấy tình hình như vậy, xem ra tạm thời sẽ không nghe được tiếng chủ nhân từ miệng cậu nhóc rồi. Cấm Ngôn mở khoá trinh tiết ra, cây gậy được thả ra lập tức đứng thẳng lên.

“Nể tình đây là lần đầu tiên, tôi tha cho cậu.” Nhìn Phương Dật Luân bắt đầu trợn trắng mắt, Cấm Ngôn thầm nghĩ đúng là không thể huỷ hoại nhân cách vốn có của anh ngay từ lần đầu tiên được, không nên dục tốc bất đạt.

“Ưm… Ưm… A… A… Tôi không muốn…” Lúc này Phương Dật Luân đã không nghĩ được gì nữa mà chỉ nức nở trong vô thức. Cấm Ngôn không nói gì, hắn dùng dươиɠ ѵậŧ giả đưa đẩy cực nhanh, đâm thẳng vào tuyến tiền liệt của anh. Trong nháy mắt, một luồng chất lỏng màu trắng đã bắn ra, chàng trai ngất xỉu ngay lập tức, toàn thân mềm nhũn như bị rút xương vậy.

Cấm Ngôn lau sơ qua người anh, hắn cởi hết trói ra, chỉ để lại vòng cổ, sau đó gọi nhân viên đến đặt Phương Dật Luân vào căn phòng nhỏ chỉ chứa đủ một người. Trong phòng có một chiếc giường và đồ dùng trên giường, đây là phòng chuyên dành cho nô ɭệ. Sau khi dạy dỗ xong, nhìn Phương Dật Luân đã ngất lịm đi, Cấm Ngôn xoay người bảo nhân viên tiêm dịch dinh dưỡng đúng giờ rồi rời khỏi phòng điều giáo.