Chương 4.1: Một tuần bảy ngày (Cao H, Xúc ruột)
“Cốc cốc cốc.” Tiếng gõ cửa làm gián đoạn suy nghĩ của Cấm Ngôn.
“Vào đi.” Cấm Ngôn xoay người lại, người bước vào không phải ai xa lạ mà chính là đồng nghiệp của hắn, Linh Đang. Nếu nói Linh Đang là đồng nghiệp của hắn thì không bằng nói Linh Đang là cộng sự kiêm bạn bè sẽ đúng hơn. Dạ Sủng là một câu lạc bộ có quy mô lớn, Linh Đang cũng là điều giáo sư trong câu lạc bộ, hơn nữa cũng thường hay giúp đỡ Cấm Ngôn.
“Phương Dật Luân, Phương Dật Côn là con trai của Phương Hoài Nhâm - ông trùm bất động sản đã từng làm mưa làm gió, vì ông ta đã phá sản nên hai anh em này mới bị bán đi gán nợ. Nhưng mà Ngôn này, vụ mua bán này của cậu lời thật đấy.” Linh Đang vừa bước vào đã nói với giọng bỡn cợt, trong mắt còn chứa sự trêu chọc.
“Ừm.” Cấm Ngôn bước đến trước mặt Linh Đang, mặt vẫn lạnh lùng như cũ, sau khi tạm ngưng một lúc thì nói tiếp: “Xếp vào buổi đấu giá một tuần sau, cậu dạy dỗ Phương Dật Côn giúp tôi.” Cấm Ngôn ngước mắt lên nói với giọng cực kỳ bình tĩnh.
“Một tuần… Một tuần thì dạy được gì?” Linh Đang trợn mắt nhìn Cấm Ngôn.
“Tôi tin năng lực của cậu, phần còn lại… Cứ để chủ nhân mới của họ dạy họ vậy.” Đương nhiên Cấm Ngôn biết một tuần quá ngắn, nhưng nếu người đàn ông kia trở về thì không biết sẽ có chuyện gì.
“Thật ra… Tôi thấy cậu có để tâm đến anh ta đúng không? Chẳng phải rất đúng dịp sao, để hai anh em này làm thú cưng mới của anh ta, còn cậu…” Như cười như không, Linh Đang ghé sát vào tai Cấm Ngôn. “Thì ở bên tôi.” Hắn ta đứng thẳng người lại, cười toe toét nhìn sắc mặt Cấm Ngôn sầm xuống. Không khí xung quanh như đóng băng lại, đôi mắt sắc như dao của Cấm Ngôn như muốn đâm thủng Linh Đang.
“Ha ha ha… Giỡn thôi mà, Ngôn, chắc cậu sẽ không nghĩ tôi đang nói thật đâu nhỉ.” Linh Đang nhìn Cấm Ngôn rồi cười với vẻ vô hại. Sau đó, hắn ta từ từ đi về phía Phương Dật Côn, hắn ta ngồi xuống, tay nắm lấy cằm cậu và ngắm nhìn cậu bé đang run lẩy bẩy.
“Phương Dật Côn… Tôi sẽ dẫn cậu ấy đi.” Cậu bé này trông tinh xảo cực kỳ, khiến người khác nhìn mà không nỡ rời mắt, thậm chí còn khiến cho người ta rục rịch cái suy nghĩ muốn… ức hϊếp cậu… chà đạp cậu… nhìn cậu khóc, chắc chắn sẽ rất thoả mãn cho mà xem. Linh Đang vừa nghĩ vừa cởi trói cho cậu, hắn ta dắt Phương Dật Côn như dắt chó, cậu đứng không vững nên ngã huỵch xuống đất.
“A… Đừng mà… Đừng…” Phương Dật Côn giãy dụa không ngừng, cậu hoảng hốt nhìn người đàn ông trước mặt. Linh Đang mang đến cho người ta một cảm giác dịu dàng, ôn hòa, lúc nào cũng cười ấm áp, điều này khiến Phương Dật Côn tạm quên mất sự nguy hiểm của Linh Đang.
Linh Đang dừng bước, hắn ta lại cười với vẻ vô hại rồi ngồi xổm xuống trước mặt cậu trai: “Dật Côn ngoan… Phải biết nghe lời, thật ra tôi dịu dàng lắm đó.” Một bàn tay hắn ta khẽ vuốt ve sườn mặt của cậu, giọng nói mềm mại tựa lông hồng.
“Anh ơi… Anh ơi… Tôi không muốn đi… Tôi muốn anh tôi…” Phương Dật Côn vẫn giãy dụa liên tục, không thèm đếm xỉa đến người đàn ông trước mặt. Phương Dật Luân cũng cố nghiêng đầu nhìn em trai mình với vẻ không đành lòng.
“Bốp bốp.” Tiếng tát vang lên giòn tai, Linh Đang tát Phương Dật Côn hai cái.
“Đồ đê tiện, đừng thử thách sự kiên nhẫn của tôi…” Nụ cười trên mặt hắn ta chợt tắt, thay vào đó là vẻ tàn bạo và hung hăng. Hai cái tát làm trước mắt làm Phương Dật Côn như tối sầm lại, cậu ngã xuống đất, cơ thể run rẩy không ngừng. Dù trông Linh Đang có vẻ thân thiện dễ gần, nhưng thật ra hắn ta mới là điều giáo sư tàn nhẫn và thích đạt đến giới hạn của nô ɭệ nhất. Sở trường của Linh Đang là có thể giẫm đạp lòng tự trọng người khác một cách dễ dàng, cuối cùng hoàn toàn tẩy não con mồi, khiến nó trở thành nô ɭệ tìиɧ ɖu͙© chân chính.
“Không… Đừng đánh em ấy… Em trai tôi bị bệnh suyễn và tim, đừng đối xử với em ấy như vậy.” Phương Dật Luân thấy em trai mình lại bị đánh, anh đau lòng nhưng bị trói trên giường nên không thể nhúc nhích được mà chỉ có thể cố gắng kêu lên.
“Suyễn ư? Tim ấy à?” Linh Đang nở nụ cười gian ác, hắn ta thích nhất là những cậu bé yếu đuối như vậy, càng yếu đuối lại càng muốn huỷ hoại cậu hơn. Linh Đang không những là điều giáo sư mà còn là nhân tài quái đản khá nổi tiếng trong giới y học. Thảo nào Ngôn lại bảo hắn ta dạy dỗ Phương Dật Côn, xem ra vẫn cần chuẩn bị các biện pháp bảo vệ tương ứng, đừng để chưa bán ra đã chết dưới tay mình, vậy sẽ tự huỷ hoại danh tiếng của hắn.
“Cậu nên quan tâm bản thân mình thì hơn.” Lấy kẹp mỏ vịt ra, Cấm Ngôn vén cánh hoa non nớt ra rồi đẩy dụng cụ vào một cách nhẹ nhàng. Cảm nhận được sự run rẩy của người trên giường, hắn quay sang nhìn hình ảnh trên màn hình, một lớp màng mỏng lập tức xuất hiện trên màn hình. Cấm Ngôn ngây người, là màиɠ ŧяiиɧ… Nếu để lại cái màng này thì chắc chắn buổi đấu giá sẽ náo nhiệt lắm đây. Xem ra tạm thời không thể dạy dỗ nơi này, Cấm Ngôn rút dụng cụ ra. Nhìn Phương Dật Côn bị Linh Đang kéo đi mất một cách thô bạo, hắn lấy dây thừng ra, trên con đường huấn luyện nô ɭệ, trói buộc là bộ môn không thể thiếu. Động tác của hắn cực lưu loát, đầu tiên là nhấc cao hai chân Phương Dật Luân lên để bờ mông anh rời khỏi mặt giường, thoáng chốc Phương Dật Luân đã bị trói chặt lên giường với dây thừng quấn quanh người.
Phần da thịt bị dây thừng cạ vào làm Phương Dật Luân đau đớn vô cùng, thoáng chốc tay chân đã đau nhức nhưng anh lại không thể vặn người hay giãy dụa gì. Cấm Ngôn cầm một hộp gì đó trông giống gel ra rồi lấy một lượng lớn bôi lêи đỉиɦ dươиɠ ѵậŧ của Phương Dật Luân. Đây là thuốc kí©ɧ ɖụ© loại mạnh do chính Dạ Sủng chế tạo ra, nó là đồ dùng thiết yếu để dạy dỗ loại hình nô ɭệ nhạy cảm, như vậy mới có thể huỷ hoại rồi xây dựng một nhân cách mới cho nô ɭệ.
“Cái gì… Cái gì vậy… Anh bôi gì lên người tôi đó?” Phương Dật Luân trông thấy Cấm Ngôn bôi thuốc lên dươиɠ ѵậŧ mình, hắn bôi nhiều thuốc nhất ở trên phần đỉnh, thậm chí còn không tha cho cả lỗ tiểu của anh. Một lượng thuốc lớn chảy vào lỗ niệu đạo mẫn cảm làm cho thân dưới anh lập tức nóng như lửa, ngứa ngáy như có hàng nghìn con kiến đang bò vậy, dươиɠ ѵậŧ cũng dần cứng lên. Cấm Ngôn lấy khoá trinh tiết ra nhốt cây gậy màu hồng nhạt vào l*иg sắt nhỏ hẹp.
“Nhớ rõ, nếu chưa được chủ nhân cho phép thì không được bắn tinh, cũng không được thủ da^ʍ.” Cấm Ngôn thản nhiên nói, không quan tâm đến khuôn mặt đã đỏ bừng lên của Phương Dật Luân. Hắn cứ thoăn thoắt mà làm, xoay người kéo ống nhựa cỡ nhỏ sang, lỗ hậu của anh cũng được hắn bôi gel trơn rồi đâm ống nhựa vào lỗ hậu chặt khít, sau đó hắn mở công tắc lên.
“A… A… Lạnh quá… Dừng tay lại… Khó chịu quá…” Toàn thân không thể nhúc nhích mà chỉ có thể cảm nhận được luồng chất lỏng lạnh lẽo chảy vào cơ thể mình, một lúc sau, bụng Phương Dật Luân bắt đầu quặn đau. Phương Dật Luân cố cắn răng chịu đựng nhưng bụng đã hơi trướng lên, dù đã thở thật nhẹ nhưng anh vẫn đau muốn chết đi được.