Số Phận Của Cặp Song Sinh

Chương 3

Chương 3.1: Kiểm hàng (dạy dỗ, cao H, ngược thân)

“Tôi khuyên cậu đừng nên nhúc nhích, nếu không tôi không chắc có đâm thủng niệu đạo của cậu không đấy.” Cấm Ngôn ngẩng đầu lên, nhìn chàng trai đang giãy dụa đờ người ra khi nghe xong những lời này.

“Tôi xin anh… Đừng làm vậy…” Mắt Phương Dật Côn đỏ lên, cầu xin Cấm Ngôn. Cậu nghiêng đầu nhìn anh trai đang bị hai người đè xuống đất không thể động đậy, miệng anh cứ hừ hừ như thể muốn nói gì đó nhưng đã bị đeo khóa miệng nên không rõ anh muốn nói gì.

Cấm Ngôn không quan tâm đến sự đau khổ cầu xin của Phương Dật Côn. Hắn vạch lỗ niệu đạo trên đỉnh dươиɠ ѵậŧ của cậu ra, tay còn lại cầm ống nội soi bàng quang đã được nhúng dịch bôi trơn đẩy nhẹ vào lỗ nhỏ, nghiêng đầu nhìn chằm chằm vách thịt hồng nhạt được chiếu trên màn hình.

“A a a… Đau… Đừng mà đừng mà…” Bị vật lạ đâm vào, Phương Dật Côn cảm thấy dươиɠ ѵậŧ mình phình lên đau đớn. Khi vật lạ đâm đến phần gốc, người đàn ông đẩy mạnh hơn chút khiến vật lạ tiến thẳng vào bàng quang.

“Cứu tôi… Cứu tôi với… Anh… Anh ơi…” Phương Dật Côn lắc đầu liên tục, vô thức gọi Phương Dật Luân.

Qua một lúc lâu Cấm Ngôn mới hài lòng đứng lên và rút dụng cụ trong người Phương Dật Côn ra. Hắn lắc tay rồi hơi nghiêng đầu: “Lật lại.”

Chỉ thấy hai chàng trai bên cạnh lập tức thả tay Phương Dật Côn ra, lật úp cậu lại, sau đó tay cậu lại bị trói tiếp. Phần giữa hai đầu gối được cố định bằng một ống thép kim loại, cậu không thể không quỳ bò trước mặt hắn.

Phương Dật Côn nức nở, nước mắt làm tầm nhìn của cậu không được rõ ràng nữa. Bỗng nhiên có người đánh vào bắp đùi cậu, chỉ thấy năm dấu tay đỏ tươi hằn lên phần bắp đùi trắng nõn.

“A… Đau quá…” Vừa giật mình vừa hoảng hốt, mông cậu nóng như lửa đốt. Do chưa bao giờ bị đối xử như vậy nên Phương Dật Côn sợ hãi kêu lên.

“Nâng lên.” Không quan tâm cậu đang khóc la, Cấm Ngôn vẫn lạnh lùng như cũ. Nhưng xem ra cậu có vẻ không quan tâm đến lời của hắn mà chỉ lo la hét và khóc lóc. Cấm Ngôn từ tốn giơ tay lên, chàng trai bên cạnh lập tức đưa roi mây cho hắn.

Lúc này, Phương Dật Côn chỉ khóc lóc trong vô vọng chứ không hề để ý đến động tác của hắn. Chỉ nghe “chát” một tiếng, bắp đùi cậu lại đau rát. Cậu cố quay đầu lại thì thấy hắn đang cầm roi mây, mà cây roi đó cũng là lý do làm cậu đau thấu tim.

“Nâng lên.” Giọng hắn hơi trầm xuống. Lần này Phương Dật Côn không dám lơ là yêu cầu của hắn nữa, dù không muốn nhưng cậu vẫn nức nở ngoan ngoãn nâng mông lên.

Thấy cậu ngoan ngoãn làm theo, Cấm Ngôn đeo bao tay cao su rồi vạch đùi cậu ra, tay kia đã được bôi đầy gel bôi trơn không ngừng xoa bóp đóa cúc non nớt của cậu. Phương Dật Côn chưa kịp phản ứng lại, một ngón tay chợt đột phá lỗ hậu chặt khít.

“A… A… Chỗ đó… Đừng mà… Khó chịu quá…” Cảm giác nơi riêng tư của mình bị xâm chiếm, toàn thân Phương Dật Côn căng cứng cả lên. Khi cậu cảm giác mình đã đến đỉnh điểm, hắn đút thêm ngón tay thứ hai vào, hơn nữa còn bắt đầu khuấy đảo bên trong.

“A…” Ngón tay hắn đâm mạnh vào chỗ nào đó vài cái. Phương Dật Côn ngẩng phắt đầu lên, cơ thể như bị sét đánh trúng vậy. Cậu nhỏ của cậu run rẩy bắn ra một luồng chất nhầy trắng đυ.c, sau đó như bị rút cạn sức lực toàn thân, cậu thở hổn hển nằm xụi lơ trên giường.

Cấm Ngôn đang đứng mím môi gật đầu với hai chàng trai bên cạnh. Hai người vội vàng thả Phương Dật Côn ra rồi kéo cậu xuống giường, cầm chiếc vòng cổ bằng da đeo lên cổ cậu, đồng thời móc một sợi xích sắt vào vòng cổ của cậu. Thấy Phương Dật Côn đang ngây người, Cấm Ngôn xoay người đi thẳng đến chỗ Phương Dật Luân. Nhìn Phương Dật Luân đang bị trói vẫn giãy dụa không ngừng, hắn hất mặt với hai người thanh niên. Phương Dật Luân bị kéo đứng dậy, tay cũng bị trói lên giường sắt, nhưng ánh mắt của anh chứa sự phẫn nộ nhiều hơn là sợ hãi.

“Muốn nói gì?” Cấm Ngôn híp mắt, nhẹ nhàng tháo khóa miệng trên miệng Phương Dật Luân xuống.

“Tên ác ma này, anh thì khác gì đám người đó?” Sau khi được thả ra, Phương Dật Luân hét lên, nhưng vì hai tay vẫn bị trói vào hai bên nên không thể đứng lên được.

“Đúng vậy, tôi là ác ma, nhưng tôi khác đám côn đồ đó, tôi… Là điều giáo sư…” Cấm Ngôn khoan thai tháo bao tay cao su ra rồi hất vài sợi tóc xoà trước trán ra sau lưng, đôi mắt hơi híp lại của hắn vẫn lạnh lùng không hề có chút cảm xúc nào.

“Nếu đã đến chỗ của tôi rồi thì tôi khuyên cậu nên ngoan ngoãn nghe lời, để thể xác đỡ bị hành hạ.” Cấm Ngôn từ từ cúi đầu nhìn Phương Dật Luân.

“Các người… Các người giam giữ trái pháp luật.” Phương Dật Luân bắt đầu căng thẳng, thầy huấn luyện là gì? Anh chưa bao giờ nghe đến nghề nghiệp này cả, nhưng bây giờ không thể suy nghĩ nhiều nữa vì hắn đang cởϊ áσ anh ra.

Làn da trắng nõn giống hệt Phương Dật Côn, cặp song sinh này đúng là hàng thượng hạng. Hơn nữa, tính tình hai người khác nhau, nếu dạy dỗ đàng hoàng chắc chắn sẽ bán được giá cao. Cấm Ngôn thầm nghĩ, sau khi ra hiệu với hai người hai bên, hai người lập tức tiến lên cởϊ qυầи Phương Dật Luân ra.

“Dừng tay… Chuyện này… Không được… Đừng mà… Khốn khϊếp… Quân khốn nạn…” Phương Dật Luân ra sức giãy dụa tránh bị cởϊ qυầи nhưng ngặt nỗi một trong hai người đã đè chặt chân anh xuống, thoáng chốc thân dưới của anh đã mất lớp lá chắn.