Chương 2: Sa lưới (dạy dỗ, ngược thân)
“Rốt cuộc các người định làm gì?” Phương Dật Luân để Phương Dật Côn trốn ra sau lưng, tay kia móc dao ra quơ trước mặt, vừa hoảng loạn vừa bất lực, thì ra đám Côn đồ có dẫn chó theo đã phát hiện chỗ núp của Côn từ lâu rồi, không hành động là vì muốn dụ mình ra. Bây giờ hai anh em nhà họ Phương đang bị mười mấy người bao vây.
“Mày có biết Phương Hoài Nhâm thiếu bọn tao bao nhiêu tiền không?" Gã nghiêng đầu hừ lạnh: “Một tỷ…” Khi gã nói con số một tỷ, Phương Dật Luân và Phương Dật Côn không tin vào tai mình. Một tỷ là bao nhiêu tiền, tại sao ba lại thiếu nhiều đến vậy. Hai người ngây người một lúc, cuối cùng Phương Dật Luân vẫn tỉnh táo trước.
“Chúng tôi không có tiền.” Phương Dật Luân nói, ánh mắt vừa bất an, vừa sợ hãi nhưng vì em trai, anh không thể không bình tĩnh nói chuyện với gã.
“Không có tiền? Tao thấy mặt mũi bọn bây cũng có chút giá trị đấy nhỉ?” Gã thảnh thơi tiến lại gần Phương Dật Luân và Phương Dật Côn.
“Hay là bán tụi nó cho… Chắc cũng giảm được chút thiệt hại, đúng không?” Gã nhìn sang một tên khác, châm chọc mỉa mai làm đám đồng bọn cười vang. Lúc này gã đã đứng trước mặt Phương Dật Luân, thấy ánh mắt mâu thuẫn đang nhìn họ chằm chằm, tay cầm dao run rẩy không ngừng.
Khoảng cách gần như vậy làm Phương Dật Luân lạnh sống lưng, tay run rẩy đâm về phía gã đàn ông nhưng gã lại nghiêng người tránh đi. Gã chợt nắm lấy cổ tay Phương Dật Luân vặn nhẹ làm cổ tay anh như bị trật khớp. Phương Dật Luân la lên, làm rơi dao xuống đất.
“Đừng… Đừng… Tha cho anh tôi đi… Bán tôi này… Bán tôi…” Phương Dật Côn đang trốn sau lưng Phương Dật Luân bắt lấy tay gã đàn ông cầu xin trong tuyệt vọng. Cơn đau làm gương mặt tinh tế của Phương Dật Luân méo mó, nhưng vẫn nhìn Phương Dật Côn bằng ánh mắt yêu thương bao dung.
“Tụi mày đùm bọc nhau quá nhỉ, sao tao nỡ chia cắt bọn tụi mày được.” Gã nói nghe rất nhẹ nhàng nhưng thoắt cái đã xô mạnh làm Phương Dật Luân ngã xuống đất, nhìn chàng trai ngã xuống đất, bụm tay trừng mình, gã nói với đàn em bên cạnh: “Dẫn hết cả hai đứa.”
Chỉ thấy mười mấy người kéo hai anh em nhà họ Phương lên xe hơi màu đen, lái xe đi ngay.
Hai người bị bịt mắt bằng vải màu đen, tay bị trói sau lưng, không biết đã lái bao lâu, cuối cùng cũng dừng xe lại, chỉ nghe có tiếng kéo cửa, sau đó ép hai người bước vào. Không biết đây là nơi nào, hai người chỉ thấy bị người ta kéo vào một căn phòng, khi gỡ miếng vải đen xuống, ánh đèn chói mắt làm hai người không mở nổi mắt.
“Đây là hai anh em sinh đôi nhà Phương Hoài Nhâm à?” Hai anh em nương theo giọng nói, miễn cưỡng nhìn khung ảnh xung quanh. Đây là căn phòng cực kỳ xa hoa, đèn thuỷ tinh to lộng lẫy bắt mắt, giữa phòng có chiếc bàn làm việc lớn làm bằng gỗ đỏ, một người đàn ông mặt mày dữ tợn đang ngồi ngay sau nó.
“Đúng vậy…” Tên đầu đàn tươi cười, nịnh nọt hùa theo.
“Ừm…” Gã đàn ông mặt mày dữ tợn đứng lên, chắp tay đi từ từ đến trước mặt hai người. Phương Dật Côn rất bất an, vô thức nhích lại gần Phương Dật Luân.
“Tốt lắm… Không tệ chút nào…” Gã ta cười hài lòng, vừa nói vừa gật đầu, sau đó giơ tay nắm lấy cằm Phương Dật Luân nghiêng trái nghiêng phải.
“Ưm…” Lần này bị bóp đau, Phương Dật Luân nhíu mày, nhìn sang chỗ khác, không cam tâm. Tên mập cười mỉa rồi xé rách áo Phương Dật Luân, vùi mặt vào phần cổ trắng như tuyết của anh.
Hành động thô lỗ của gã ta làm cậu hoảng hốt, Phương Dật Côn kịp phản ứng thì thấy tên heo kia đang hôn hít gặm cắn cổ anh trai, Phương Dật Côn muốn đi lên ngăn gã ta thì bị một người đàn ông mặc đồ đen đè xuống đất.
“Thả tay ra… Đừng chạm vào tôi… Tránh ra…” Phương Dật Luân giãy giụa liên tục, tay bị trói sau lưng, nửa người trên đã loã lồ, cổ bị cắn rất đau, chân đạp lung tung, đứng không vững làm mình ngã ngồi xuống đất.
Tên mập bắt đầu cởi thắt lưng, Phương Dật Luân không ngừng lùi về sau, lúc tên mập chuẩn bị nhào lại, gã thô tục kéo tên mập lại: “Ông chủ, lấy lần đầu của nó thì nó không còn đáng giá nữa.”
“Ừ, cứ làm theo lời mày.” Tên mập cười nhếch mép để lộ hàm răng vàng, nói với gã đang khom lưng cúi đầu.
“Dạ dạ dạ… Tìm người đẹp cho ông chủ… Nhanh lên…” Gã vẫn tươi cười nịnh nọt, đứng lên, vẻ mặt xảo trá: “Nhốt bọn nó lại, ngày mai giao hàng.” Gã nói với đàn em hai bên.
Hai anh em chưa hiểu chuyện gì xảy ra, không biết gì, cũng không biết mình sẽ bị đưa đi đâu, sợ hãi, bất an, lo âu ùa vào đầu hai người. Nghe tiếng cửa sắt chạm vào nhau, hai người mới phát hiện tường phòng được trám xi măng, bên trong chỉ có một chiếc thùng gỗ, ngoài ra không còn gì nữa. Sau khi đám đàn em đó bỏ đi, căn phòng tối tăm chỉ còn hai anh em ôm lấy nhau.
“Anh… Có phải họ định bán chúng ta không?” Cuối cùng Phương Dật Côn cũng không thể chiến thắng nỗi sợ trong lòng, ngẩng đầu hỏi nhưng cảm giác giọng mình đang run lên.
“Yên tâm, anh sẽ bảo vệ em.” Phương Dật Luân cạ sườn mặt lên đầu Phương Dật Côn: “Đừng sợ, đừng sợ …”
“Ừm…” Phương Dật Côn khẽ trả lời, ngẩng đầu thấy dấu răng trên cổ anh trai, Phương Dật Côn cắn răng vùi vào lòng anh trai. Đêm nay cả hai người đều không ngủ được, mãi đến khi hừng đông mới nghe ngoài cửa lác đác tiếng bước chân.
“Hai cậu chủ, ra đây đi nào.” Gã đàn ông quỷ dị kia đứng trước cổng, hai người đàn ông vạm vỡ không màng đến sự giãy giụa của hai anh em, xách hai người lên như xách gà, nhét vào trong xe.
“Cậu Cấm, hàng hôm nay là cực phẩm, hơn nữa còn là sinh đôi… Giá thế nào…” Gã ta mặt mày xảo trá kéo Phương Dật Luân qua, nhéo mặt cậu để cậu Cấm trước mặt nhìn rõ hơn.
“Ra giá.” Cấm Ngôn nói ngắn gọn, thân là thầy huấn luyện cấp đặc biệt, hắn không cần nhìn nhiều, chỉ nhìn thoáng qua đã biết hai người này là cực phẩm hiếm có khó tìm, giống nhau đến chín mươi phần trăm, ngoại hình đẹp trai tinh tế, hơi thở ngây thơ trong sáng, chắc chắn sẽ có người chịu bỏ tiền mua loại hàng thượng hạng này.
“Năm mươi triệu…” Gã ta tươi cười ra giá.
“Giá này…” Cấm Ngôn nhíu mày, chậc một tiếng, giá cả bình thường cho hai người chỉ bằng một phần mười, dù có là sinh đôi cũng đắt quá.
“Tôi muốn kiểm hàng.” Cấm Ngôn ngẩng đầu nói.
“Vâng, cậu Cấm cứ tự nhiên.” Gã ta tránh sang chỗ khác, ra hiệu cho hai đàn em sau lưng. Cấm Ngôn lạnh lùng xoay người, đàn em ép hai anh em xuống đi theo sau. Thoáng chốc mọi người vào phòng, Phương Dật Luân phát hiện trong phòng có treo rất nhiều xích sắt bằng kim loại, chính giữa còn có chiếc giường bằng thiết như giường phẫu thuật. Trong phòng còn có bốn chàng trai xinh đẹp, người lõα ɭồ, đeo… Vòng cổ… Nơi riêng tư đang đeo món đồ như làm bằng da, điều này làm hai anh em căng thẳng.
“Các người định làm gì… Thả tôi ra… Thả tôi ra…” Hai tên đàn em ném hai anh em xuống rồi đóng cửa phòng, rời khỏi đây. Cấm Ngôn ra hiệu với bốn người trong phòng, bốn người người lập tức tiến lên, hai người đè Phương Dật Luân, hai người khác lôi Phương Dật Côn cột lên giường thiết, không biết đám người này định làm gì. Phương Dật Côn giãy giụa không ngừng, mắt thấy tay mình bị trói vào giường, Phương Dật Côn muốn bật khóc.
“Thả em tôi ra, anh muốn làm gì thì làm với tôi này, sức khoẻ của em tôi không được tốt.” Phương Dật Luân miễn cưỡng ngẩng đầu lên, xuyên qua mái tóc trên trán, nhìn Cấm Ngôn.
“Không cần phải vội.” Cấm Ngôn thong thả xoay người lại, đôi mắt không hề có chút độ ấm: “Lát nữa sẽ đến lượt cậu.” Ánh mắt lạnh lẽo không quan tâm người trước mặt, giọng nói lạnh lùng không chứa bất kỳ cảm xúc nào.
Lúc này Phương Dật Luân mới thấy rõ mặt mũi của người đàn ông trước mặt, khoảng chừng hai mươi lăm, hai mươi sáu tuổi, mắt phương quyến rũ, mũi cao thẳng, môi mỏng cong lên, tóc đen vuốt ra sau. Làn da trắng trẻo nhìn thoáng qua sẽ nghĩ là một cô gái lạnh lùng mềm yếu.
Chỉ thấy hắn bước đến chỗ giường, nhìn Phương Dật Côn đang giãy dụa trên giường, tay sờ nhẹ mặt chàng trai. Phương Dật Côn giật mình, sau đó bàn tay mảnh khảnh sờ xuống cổ, nhìn quần áo rách bươm, hắn nhíu mày: “Cậu đã bị làm rồi à?” Giọng vẫn không có chút cảm xúc gì.
“Gì? Làm gì cơ…?” Phương Dật Côn hoàn toàn không rõ đối phương đang nói gì, có thể thấy rõ sự kinh hoàng trong mắt cậu, có điều vẻ mặt ngây thơ để lộ suy nghĩ còn trong sáng của cậu, Phương Dật Côn vô thức hỏi lại đối phương.
“…”Cấm Ngôn không quan tâm đến câu hỏi của cậu, ngón tay chạm vào nụ hồng trước ngực.
“Ưm a…” Cảm giác tê dại chỗ đầṳ ѵú làm chàng trai chưa trải đời rên khẽ. Bàn tay to rộng tiếp tục lướt qua phần bụng bằng phẳng. Tên đàn em đứng kế bên lập tức giơ tay cởϊ qυầи Phương Dật Côn, cậu căng thẳng ngay. Người còn lại thấy vậy cũng tiến lên đè hai chân đang quẫy đạp lung tung, cuối cùng qυầи ɭóŧ Phương Dật Côn cũng bị tuột xuống.
“Dừng tay… Đừng chạm vào em tôi, đám ác ma, khốn nạn các người…” Phương Dật Luân gào thét, ánh mắt phẫn nộ chưa từng có, trợn tròn như chuông đồng.
“Ồn quá.” Cấm Ngôn nghiêng đầu phàn nàn, hai chàng trai đang đè Phương Dật Luân lập tức hoảng loạn, lấy chiếc gag trong tủ ra đeo lên miệng Phương Dật Luân. Sau khi đeo gag, chỉ nghe tiếng anh “Ưm… Ưm…”.
Cấm Ngôn hừ rồi quay đầu nhìn người trên giường, quả nhiên giống với suy nghĩ của hắn. Phần dưới chỉ có lông mọc thưa thớt, dươиɠ ѵậŧ màu hồng nhạt chứng minh cơ thể cậu vẫn còn trong sạch. Cấm Ngôn cầm cậu nhỏ đùa nghịch quan sát, ngay sau đó vuốt ve lên xuống.
“Dừng… Tay… A… Đừng chạm vào tôi…” Nơi chưa bao giờ bị ai chạm vào đã không chịu nổi sự kɧıêυ ҡɧí©ɧ này, đứng thẳng lên, chồi non bừng bừng sức sống trông rất quyến rũ, màu dươиɠ ѵậŧ vẫn hồng hào làm hắn không muốn buông tay.
Cấm Ngôn lạnh lùng nhìn chàng trai, không hề có ý định dừng tay nhưng khi cậu sắp bùng nổ thì chợt ngừng lại. Phương Dật Côn run rẩy nhìn xuống, chỉ thấy Cấm Ngôn cầm một thanh kim loại rất mỏng và dài, bên cạnh có gắn thêm màn hình cỡ nhỏ. Hắn bước đến giữa chân Phương Dật Côn, tách ra để lộ lỗ nhỏ, mắt thấy chuẩn bị cắm thanh kim loại kia vào.
“Đừng mà… Đừng… Tránh ra… Tránh ra…” Phương Dật Côn hoảng hốt như thể biết hắn đang định làm gì, giãy dụa liên tục, quơ tay loạn xạ.