Streamer Thân Thể Kiều Mềm

Chương 10: Kiều Niệm tặng 10 vườn cây ăn quả

[Trời ơi mất mặt quá, ai đưa cho cậu ta cái quần đi.]

[Các anh em à, tôi vừa xem xong livestream của Niệm Niệm, chuyện này xảy ra rất là vừa ý tôi đấy.]

[Có gì thì nói đấy, quả thực tính tình Niệm Niệm rất tốt, người không những đẹp mà tâm lại còn sáng, ây… thật là không biết khen tiếp như nào nữa.]

[Không lẽ tráng hán của tôi không đẹp sao?]

[Hơ hơ, đẹp á hả một tráng hán nặng gần 119 cân, dữ tợn nóng tính. Đẹp cái nỗi gì?]

Vừa bị mất mặt lại còn bị trào phúng, Nguyễn Vân nghiến răng nghiến lợi: “Tôi mẹ nó mà gần 119 cân á, có tin tôi xuyên qua màn hình mà bóp chết mấy người không.”

Kết quả không thể thay đổi, đó là sự thật.

Nơi mà Nguyễn Vân bị bắn tử vong rất là hiểm, đó là một mảnh đất trống, một chỗ để thủ cũng không có, chờ đến khi Niệm Niệm chạy qua đây, cậu đã thành cái hòm rồi.

Nguyễn Vân mặc dù có rất nhiều tật xấu nhưng cậu thực sự rất yêu thích trò chơi này.

Ngay kể cả khi cậu không hề vừa mắt với đồng đội, cậu cũng nghiêm túc chơi đến giây phút cuối cùng.

Cậu ghét Niệm Niệm, nhưng cậu cũng thừa nhận rằng kỹ thuật chơi của Niệm Niệm hơn cậu.

Tiếng súng vang lên quyết liệt, đối thủ chỉ còn lại vài người, đây đã là bo gần cuối rồi.

Một lúc sau, giao diện trò chơi của Nguyễn Vân hiện ra tám chữ.

___ Đại cát đại lợi, tối nay ăn gà_

Mẹ kiếp, vãi cả gà.

Quả thực là nhục nhã.

Nguyễn Vân nghẹn khuất lời nào cũng chưa nói rời khỏi phòng chờ đội, rồi mở bảng xếp hạng người chơi đơn ra trong vài giây.

Cả một buổi tối livestream chìm trong tiếng la hét và mắng mỏ.

“Cảm ơn Tiểu Hùng đã gửi việt quất, cảm ơn chị Tạ về quả bưởi chị gửi nhé, cảm ơn quả bơ từ miêu miêu tiểu gâu gâu, cảm ơn …"

Khi livestream, chương trình cố định của Nguyễn Vân là cảm ơn quà, nhưng nhìn chung cậu chỉ cảm ơn món quà với số lượng hơn 100 cái.

“Cảm ơn _____” Nguyễn Vân đang uể oải cảm ơn thì đột nhiên toàn thân bất động, hiệu ứng ánh sáng đặc biệt lóe mù mắt cậu, khuôn mặt trắng nõn xinh đẹp dần hiện lên vẻ không thể tin được.

Nguyễn Vân mở miệng thốt ra từng chữ một.

“Niệm – Niệm – gửi – tặng – 10 – vườn – cây – ăn – quả?”

“Trời ơi, cậu làm cái gì thế? Sao cậu lại tặng cho cậu ta mười vườn cây ăn quả!” Khổng Vọng Trạch kích động đến mức suýt nữa nhảy dựng lên.

Liễu Tây Quyên vừa mới từ trường trở về chung cư thuê chung thì bỗng nghe thấy tiếng la hét ở trong phòng khách.

Anh ta mang dép vào, chậm rãi đi tới xem náo nhiệt: “Chuyện gì đấy?”