Những chị em ở đơn vị của cô ta đều nói như vậy, Tô Nam này chỉ nhân lúc cháy nhà hôi của mà thôi. Nếu không phải vì chính sách đặc thù của thời đại này, Tô Nam có cơ hội quen biết em trai cô ta sao?
Tô Nam đúng là đã nhặt được của trời cho.
Lời này của Châu Mẫn đã chạm vào đáy lòng của Lý Văn Ngọc, năm năm nay, bà ta sống không yên ngày nào.
Mỗi năm đều bỏ lỡ một vài cô gái tốt, còn bị những người bên cạnh bàn tán, bà ta cảm thấy cuộc sống của mình như một trò cười.
Nghĩ đến là đau thấu ruột gan.
Bà ta cả giận nói: “Bây giờ trong lòng em trai con cũng đâu có người mẹ này, mẹ mới nói Tô Nam vài câu, nó đã không vui.”
Châu Mẫn ném vỏ dưa hấu lên bàn, nhận lấy khăn từ tay Lý Văn Ngọc: “Mẹ, mẹ đừng mềm lòng đấy. Dù sao con nhỏ đó cũng không với tới nhà chúng ta, vậy tại sao chúng ta bực mà phải nhịn. Cô ta cho rằng cô ta lấy được một người đàn ông tốt thì sẽ có một cuộc sống tốt như đầu thai lại à? Làm gì có chuyện tốt như thế?”
Lý Văn Ngọc cũng nghĩ vậy, bà ta cứ cảm thấy Tô Nam không thật sự yêu con trai mình, chỉ thích điều kiện nhà mình.
Châu Mẫn tiếp tục nói: “Nên mẹ à, chuyện căn nhà kia, mẹ cần nói với em trai. Đừng có mà thay đổi quyết định, mẹ nghĩ lại đi, bây giờ đang ở nhà, mẹ và nó còn xa cách, nếu dọn ra ngoài, vậy còn gì?”
Lý Văn Ngọc cảm thấy rất đúng, nếu Châu Ngạn thật sự dọn ra ngoài, làm sao bà ta quản được?
“Yên tâm đi, con không nói, mẹ cũng sẽ không cho nó thay đổi quyết định. Hôm qua mẹ đã nói với em con rồi, con và nó là chị em ruột, sao có thể vì một người ngoài mà nhường nhịn?”
Châu Mẫn nghe vậy thì vui vẻ.
Mặc kệ cô ta đã đi lấy chồng bao lâu, nhà mẹ đẻ vẫn là nhà cô ta, vẫn do cô ta làm chủ. Nếu như em trai mình tìm một người vợ giỏi giang hơn cô ta thì cũng thôi đi, đằng này Tô Nam lại là bà chủ nhà này, cô ta không phục.
“Mẹ chồng con không giận con chứ.”
Châu Mẫn mười phần tự tin: “Sao bà ta dám chứ, bây giờ con trai cháu trai bà ta đều ở trong nhà con đó, bà ta không quản được. Bây giờ Kiến Vân cái gì cũng nghe theo con.”
Nghe thấy vậy Lý Văn Ngọc đã yên tâm rồi. Nhưng mà trong lòng vẫn bất mãn về con rể. Ban đầu khi gả con gái sang đó, đã hứa sẽ thương tiếc con gái bà ta, kết quả thì sao chứ, vừa mang thai thay đổi khẩu vị người nhà con rể đã không vui. Rõ ràng đã làm con gái nhà người ta ễnh bụng lại còn bị khinh thường, ngay cả cơm cũng ăn không ngon.
Điều kiện nhà họ Hồ kia cái gì cũng tốt, đều là cán bộ, nhưng mà làm người cũng không được phúc hậu lắm. Bà ta nghi ngờ không biết có phải lúc trước hai vợ chồng nhà họ Hồ ở nông trường nên đã học tính xấu của dân quê không nữa.
Mẹ con hai người nói chuyện một lát, mẹ Châu lập tức đi nấu cơm cho con gái ăn.
Châu Mẫn đặt con ngủ trong phòng mình, sau đó chạy đến phòng em trai Châu Ngạn. Vừa mở cửa phòng đã ngẩn ra.
Sau đó lớn giọng gọi: “Mẹ, mau vào đây.”
Lý Văn Ngọc cầm cái sạn nấu ăn chạy vào: “Sao thế?”
Châu Mẫn chỉ những balo đầy trên mặt đất: “Chuyện này là sao? Châu Ngạn muốn dọn ra ngoài à?”
Lý Văn Ngọc lập tức cuống lên: “Không nghe em trai con nói mà. Chuyện này… không thể nào đâu, dọn đi đâu được? Căn nhà kia của chúng không phải con ở à?”
“Không phải là muốn ra ngoài thuê nhà chứ?” Châu Mẫn nói: “Con nghe nói có vài thanh niên cũng sống như vậy.” Lúc trước cô ta cũng định như vậy.
“…”
Lúc này Lý Văn Ngọc vừa hoảng sợ vừa tức giận, thật sự sợ con trai mình làm như vậy. Ngay lập tức bỏ cả nấu cơm, chạy nhanh xuống lầu gọi điện thoại.
Châu Quốc Uy nghe thấy vợ con ồn ào cũng không ngăn cản, ông ta cảm thấy đây là một chuyện lớn.
Lúc Châu Ngạn nhận được điện thoại là khi đang xem tài liệu trong văn phòng.
Sau khi nghe mẹ mình nói vậy, anh cũng giật mình, sau đó nhanh chóng nghĩ rằng có lẽ đó là kế hoạch mới của Tô Nam: “Không sao, bọn con không dọn đi, mẹ đừng đυ.ng vào mấy cái đó.”
“Con đừng có lừa mẹ đấy nhé.” Lý Văn Ngọc căng thẳng nói.
Châu Ngạn nói: “Không lừa mẹ, con sẽ không dọn đi, mẹ đừng nói gì là được.” Sau đó cúp điện thoại.