Thập Niên 80: Nhà Chồng Cực Phẩm

Chương 15: Xin vào ký túc xá

Buổi sáng lúc Tô Nam múc cơm đã tìm hiểu rõ ai là người phụ trách ký túc xá độc thân.

Vì thế trực tiếp đi tìm cán bộ Lâm Thu Diễm hỏi thăm chuyện ở lại ký túc xá.

“Cô muốn xin ở ký túc xá độc thân? Không phải cô kết hôn rồi à?”

Cán sự Lâm ngạc nhiên nói.

Tất cả những người khác trong văn phòng cũng nhìn sang bên này.

Không phải là mấy cô ấy nhiều chuyện, mà là Tô Nam rất nổi tiếng trong xưởng. Một cô gái nông thôn đến xưởng làm tạm thời, tìm được một nhà chồng rất tốt. Những người này đều cảm thấy cô rất may mắn, nếu không sao có thể gặp được một đối tượng tốt như vậy?

Tô Nam nghiêm túc nói: “Ngày nào trời chưa sáng tôi cũng đã phải đến xưởng, vẫn cảm thấy ở ký túc xá sẽ tiện hơn.”

“Vậy tình hình của cô không dễ xin đâu, ký túc xá độc thân đều dành cho những người độc thân, cô có chỗ ở, không dễ sắp xếp.”

Tô Nam hỏi: “Nên là nếu như độc thân không có chỗ ở là có thể xin được sao? Vậy nếu muốn xin vào ở thì bao lâu là được ở?”

Cán sự Lâm nói: “Cái này thì nhanh. Bây giờ có giường trống, có thể vào bất cứ lúc nào.”

Nghe vậy, Tô Nam yên tâm: “Vậy được, cảm ơn cán bộ Lâm.”

Xem ra là vẫn phải đợi làm xong thủ tục ly hôn mới được vào ở, nhưng mà không sao, có chỗ trú chân tạm thời là được.

Buổi sáng nhà ăn không còn việc gì, Tô Nam bèn về nhà, nhân lúc trong nhà không có ai, nhanh chóng kiểm kê lại đồ của mình.

Đầu tiên là tiền.

Bây giờ cô thật sự có chút tiền, trước lúc lên thành phố, vì để không bị người khác xem thường, trong nhà cho cô không ít tiền làm của hồi môn.

Tổng cộng hai trăm đồng đó. Số tiền này là tiền tiết kiệm của cả gia đình, xem như là tiền cả nhà đầu tư cho cô.

Đáng tiếc là đời trước họ đã đầu tư thất bại.

Sau đó mỗi tháng cô có 25 đồng tiền lương. Ăn ở trong nhà, mỗi tháng sau khi Châu Ngạn nhận lương sẽ cho cô tiền tiêu vặt, nên tiền lương của cô cũng dành dụm được một ít, 180 đồng.

Cộng lại, gần 400, cũng không phải con số nhỏ.

Tô Nam cảm thấy có chỗ dựa, càng yên tâm hơn.

Cô còn rất nhiều đồ, chăn bông của hồi môn lúc trước, còn có quần áo bốn mùa.

Trước đó cô thích ăn diện, mỗi một quý đều phải mua hai bộ quần áo mới, đều dùng tiền lương của Châu Ngạn.

Bây giờ Tô Nam cũng không tỏ vẻ để lại quần áo, nếu cô để lại, đoán là sẽ khiến vợ sau của Châu Ngạn không vui, tốt nhất là nên dọn hết đồ của mình, cũng đỡ cho mình phải bỏ tiền mua.

Vậy nên cũng hơi nhiều đồ, lúc chuyển nhà sẽ hơi tốn sức.

Cô cân nhắc lúc đó sẽ mượn xe đẩy đến đẩy đồ, nếu không một chuyến thì không hết đồ.

Tô Nam dọn đồ xong, thấy đã đến giờ, lại chạy đến xưởng làm việc.

Giữa trưa, nhà họ Châu chỉ có Châu Quốc Uy và Lý Văn Ngọc về ăn cơm. Buổi trưa Châu Ngạn phải ở trong xưởng làm việc nên không bao giờ về ăn cơm. Trừ khi đã hẹn trước với Tô Nam về ăn cơm trưa thì mới về.

Còn về Tô Nam, trước đây giữa trưa cô đều sẽ vội vàng về nhà nấu cơm, nhưng mấy ngày này sau khi cãi nhau với Châu Ngạn thì cũng không về nấu cơm nữa, bây giờ thì lại càng không cần kiếm cớ.

Hôm nay Châu Mẫn cố ý về nhà.

Hai vợ chồng già vừa vào nhà, cô ta cũng bước theo sau, trên tay còn ôm con. Vừa vào nhà đã lớn giọng la nóng.

Lý Văn Ngọc nhanh chóng rót nước cho cô ta, mở quạt điện, lại đi bổ dưa.

“Mẹ, con nhỏ đó vẫn còn làm mình làm mẩy à?” Thấy buổi trưa Tô Nam không về nấu cơm, Châu Mẫn gặm dưa hấu hỏi.

Lý Văn Ngọc nói: “Cô ta dám? Cùng lắm là dám nằm trong phòng không ăn cơm. Cũng chỉ mỗi em con xót. Hừ, nếu cô ta dám làm loạn, mẹ lại còn mừng. Làm loạn cho em con giận nó, nhanh chóng rời khỏi nhà chúng ta.”

Châu Mẫn nói: “Mẹ, con nói với mẹ này, loại người này mẹ phải dạy dỗ đàng hoàng. Em trai con lại vì một người như vậy chống đối chúng ta năm năm. Người này quá thủ đoạn. Nếu như mẹ không trị được, sau này trong lòng em con làm gì còn có mẹ.”

Trong lòng cô ta, Tô Nam và em trai Châu Ngạn của mình đúng là khác nhau một trời một vực. Tô Nam chỉ muốn hút hết máu nhà mẹ cô ta.