Mặc dù tôi đã nói với anh ta rằng tôi không phải là tiểu thư Floné, nhưng anh vẫn gọi tôi như vậy. Chà, tôi biết dù sao thì anh cũng sẽ không tin.
Tôi cầm cây lao lên và nhìn anh ta khi tôi nhún vai.
“Tôi đã nghĩ rằng ngài là một con thú. Ai bảo ngài nhìn lén như vậy?”
Ruzef vẫn còn trong sáng và ngây thơ. Tuy nhiên, anh ta có một tính cách rất hung dữ và rất khó gần. Yuanna cũng gặp khá nhiều khó khăn khi gần gũi anh.
"Ai nhìn trộm cô kia chứ!?"
Ruzef hét lên.
Anh nhìn tôi từ trên xuống dưới một lúc, rồi nhìn qua vai tôi.
Ở đó, con cá tôi bắt được nằm trên cánh đồng đầy sỏi.
"Nhân tiện, cô thực sự đã săn cá sao?"
Trước câu hỏi của anh, tôi gật đầu với vẻ mặt khó hiểu. Anh ta nhìn chằm chằm vào con cá đang nằm trên sân sỏi, trong sự kinh ngạc.
Chắc anh ta đang xem tôi bắt cá dưới sông.
“Vị tiểu thư Floné đã thực sự săn cá …… Ta không thể tin được ngay cả khi chính ta nhìn thấy nó. Thật vô lí. Tất cả những con quái vật đi qua sẽ cười nhạo ta.”
Ruzef nhìn tôi và nói một cách vô nghĩa như thể anh ta mất trí.
‘Những con quái vật đi ngang qua sẽ cười nhạo anh sao? Hơi quá rồi."
Sau đó, đột nhiên, một giọng nói rất thấp vang lên sau lưng anh.
"Ngươi đang nhìn trộm ai vậy?"
Đó là Enoch.
Ánh mắt sắc bén của anh ta hướng về Ruzef.
“Đã lâu không gặp, Đức Tổng Giám mục. Nhân tiện, nếu muốn cứu mạng mình, tốt hơn hết ngài nên ngậm miệng lại.”
Giọng nói trầm thấp của anh ta giống như tiếng gầm gừ của một con vật.
Nếu chỉ riêng giọng nói của anh ta cũng có thể xé nát mọi người, Enoch có lẽ đã xé nát Ruzef.
"Thái tử?"
Ruzef nhìn Enoch với vẻ hoài nghi.
Enoch và Ruzef phản ứng như thể họ gặp nhau lần đầu tiên trên hòn đảo này.
Có vẻ như Diego đã không nói với nhóm của mình rằng ông đã gặp Enoch thường xuyên.
"Có ai khác nữa sao?"
“Điều đó …… Ta không biết.”
Có vẻ như ông ta cũng đã giấu chi tiết về đội nhóm của mình với Enoch.
Diego là một trong những nam chính muốn độc chiếm Nữ thánh Yuanna nên cũng dễ hiểu.
“Làm sao mà Điện hạ lại ở đây? Không, tại sao Điện hạ lại ở đây với một cô gái giống như phù thủy như vậy? Cô phù thủy đã làm gì với Điện hạ sao?”
Ruzef nhìn tôi với vẻ mặt căm thù. Tôi mệt mỏi vì chuyện này rồi.
“Thảo nào, ta đã nghi ngờ ngay từ lúc cô ta nhờ ta chế tạo ra lọ tình dược. Không một người bình thường nào lại cố gắng lấy lòng ai đó theo cách đó. Đồ phù thủy! Nói cho ta biết chuyện quái gì đã xảy ra!”
“Haaah ……”
Với vẻ mặt mệt mỏi, tôi ấn mạnh vào thái dương sau đó tôi nạp Fringe Plank [1] và kéo chốt xuống.
[1] Loại đạn được sử dụng cho súng bắn pháo sáng.
“Tổng giám mục? Ngài định tiếp tục nói chuyện như vậy à?”
Sau đó tôi chĩa họng súng bắn pháo sáng vào Ruzef.
“Ngài biết đây là gì, phải không? Bùm!”
Khi tôi bóp cò và giả vờ bắn, mặt Ruzef trở nên trắng bệch.
“Nếu ngài biết, hãy im lặng và giơ tay lên. Trước khi tôi bắn ngài.”
Đó là lời thoại tôi muốn nói một lần trước khi chết.
Ruzef quỳ xuống và giơ cả hai tay lên. Mặc dù bộ đồng phục màu trắng của anh ấy đã lộn xộn, nhưng mái tóc màu xanh nước biển của anh trông rất mượt.
Vì khóe mắt rũ xuống, anh tạo ấn tượng là người hiền lành, nhưng đừng bao giờ đánh giá một người chỉ qua vẻ mặt. Làm sao anh ta có thể có tính khí xấu với khuôn mặt buồn bã như vậy?
“Đúng như dự đoán, đồ phù thủy—!”
puck!
Ruzef không thể nói hết câu vì bị Kayden đá vào lưng.
"Ugh!"
Kayden mỉm cười khi anh dậm vào lưng Ruzef.
"Ngươi muốn chết sao? Ồ, ngươi đang mặc gì đây? Một bộ đồng phục linh mục? Ngươi là một linh mục sao?”
Theo lời của Kayden, tôi nhớ rằng có một cuộc xung đột lịch sử sâu sắc giữa các pháp sư và các linh mục.
“Này …… ngươi bò vào vì muốn chết dưới tay ta sao?”
Kayden càng tiếp tục, Ruzef càng cau chặt mày hơn khi lưng anh ta bị dẫm lên.
“Đồ phù thủy bẩn thỉu ……!”
Nghĩ lại thì, các linh mục coi các pháp sư như những con người có linh hồn hư hỏng.
Các pháp sư tương tự như các nhà khoa học trong thời hiện đại, nhưng họ đã thực hiện tất cả các nghiên cứu của mình.
Khi nói đến nghiên cứu, các pháp sư đã không ngần ngại thử nghiệm các sinh vật sống.
Trên thực tế, nếu đó là một cuộc thí nghiệm, nó cũng được thực hiện trong nhà thờ một cách bí mật, nhưng các linh mục chỉ trích các pháp sư như thể họ chưa bao giờ tiến hành một cuộc thí nghiệm nào.
Đương nhiên, các thuật sĩ chán ghét các linh mục.
Enoch, người lặng lẽ theo dõi cuộc chiến căng thẳng giữa hai người, thở dài.
Ngay sau đó, Ruzef đứng dậy và chỉnh đốn lại quần áo của mình.
“Này, Ddaggari [2], ai cho ngươi đứng dậy?”
[2] Đây là một từ khá thô lỗ mà ít nhiều có nghĩa là: một người (hoặc nô ɭệ) đang đeo bám một người có ảnh hưởng.
Khi Kayden vỗ vai anh, khuôn mặt của Ruzef đã biến dạng rất nhiều.
Thường thì các linh mục nói rằng họ là tôi tớ của Chúa. Vì vậy, các pháp sư đã dùng từ ‘Ddaggari’ để chế nhạo các linh mục.
"Im đi, đồ thua cuộc."
Trước những lời của Ruzef, Kayden bật cười.
"Tên khốn này thậm chí còn không biết chửi thề như thế nào."
“Đừng nói như thể ngươi ở cùng địa vị xã hội với ta.”
Ruzef nghiến răng khi nhìn Kayden.
Kayden gật đầu không chút chân thành. Điều đó khiến Ruzef càng tức giận hơn, nhưng rõ ràng là anh ta cố tình.
Tôi đứng tay trong tay với Enoch và xem trận đấu giữa hai người, và sau đó hỏi Ruzef.
"Ngài đang ở một mình sao?"
Theo như tôi nhớ, Ruzef lẽ ra phải ở cùng nhóm của Yuanna.
Ruzef, người vẫn đang tranh cãi với Kayden, quay sang tôi và trả lời với khuôn mặt đỏ bừng.
"Không, ta không."
Có vẻ như anh vẫn ở bên nữ chính.
"Nhưng tại sao ngài lại đi xung quanh một mình?"
Lần này mặt Ruzef đỏ lên theo một cách khác trước câu hỏi của tôi. Anh ta liếc nhìn Kayden và Enoch một lúc rồi nhìn qua vai tôi.
Hoang mang, tôi quay lưng lại, và cuối ánh nhìn của Ruzef, là những con cá mà tôi đã bắt được trước đó.
Ruzef ngập ngừng nói: “Để kiếm gì ăn …… Sự thật là ta đã không ăn gì ngoài trái cây trong vài ngày rồi.”
Anh ta lén lút nhìn vào mắt chúng tôi như thể anh đang xấu hổ vì sự thật đó.
“Ta từng săn những con vật nhỏ như thỏ, nhưng những ngày này, ta không thể tìm thấy con vật nào có thể săn được. Và vì không ai biết bắt cá …… ”
Sao không ai biết câu cá?
Sau đó tôi mới nhớ lại rằng các nam chính trong nhóm của Yuanna là Chỉ huy Hiệp sĩ, Đại Giám mục và Thái tử của Vương quốc Hestia. Tôi không nghĩ rằng họ đã từng săn cá ……
"Ngài có muốn một ít cá không?"
Mặt Ruzef rạng rỡ trước câu hỏi của tôi. Nhưng anh ta đã chuyển sang chế độ cảnh báo ngay khi mắt tôi chạm vào mắt anh ấy.
"Cô có thực sự là tiểu thư Floné mà ta biết không?"
Đó chắc hẳn là câu thoại cốt yếu của những nam chính khi gặp tôi lần đầu. Có phải nó thậm chí có trong danh sách các câu hỏi phải được hỏi không?
“Không quan trọng cô ấy có phải là tiểu thư mà ngươi biết hay không. Dù sao thì ngươi cũng sẽ không gặp Margaret sau ngày hôm nay."
Ruzef bối rối trước những lời nhận xét đẫm máu của Enoch và cắn chặt môi.
Khi anh ta nói, "Dù sao thì sau ngày hôm nay ngươi cũng sẽ không gặp Margaret nữa", có vẻ như anh ta chắc chắn sẽ gϊếŧ Ruzef.
Tôi có phải là Medusa không? Tại sao anh ta sẽ chết nếu gặp lại tôi?
Tôi đã cười thành tiếng vì nó rất buồn cười.
Gừ ràooo.
Và sau một lúc im lặng, có một âm thanh lớn từ dạ dày của Ruzef đòi được ăn.
Khi chúng tôi nhìn Ruzef cùng lúc, anh ta hoảng sợ và cúi đầu xuống với khuôn mặt đỏ bừng.
Mặt trời sắp lặn nên đã đến lúc chúng tôi ăn tối.
Tôi nướng con cá mà tôi đã săn được trước đó trên đống lửa. Mặt khác, Ruzef mở to mắt với biểu cảm tò mò trên khuôn mặt khi anh ấy quan sát những gì tôi đang làm.
"Vậy ra đây là cách nướng cá."
Ruzef nuốt nước bọt khi anh ta nói, nhưng dường như anh thậm chí không nhận ra mình đang làm điều đó.
Anh ta hẳn phải rất đói……
Cảm thấy hơi tiếc cho anh ta, tôi tạm gác lại chuyện anh gọi tôi là phù thủy.
Tôi đưa cho anh ta một miếng cá và anh vội vã ăn.
Anh cảm ơn tôi hết lần này đến lần khác với gương mặt rạng rỡ.
Đúng như dự đoán, không ai có thể sống sót khi đối mặt với nạn đói. Tôi không thể tin rằng anh ta rất biết ơn sự giúp đỡ từ người mà anh ghét.
Ruzef cuối cùng cũng kết thúc bữa ăn với vẻ mặt hài lòng sau khi ăn hết luôn cả phần cá của Enoch.