Sau 213 Lần Xuyên Việt, Tra Thụ Hoàn Lương

Chương 3

Chương 3:

Ăn tối xong, Lô Kinh Hồng muốn đưa Văn Lĩnh về nhà nhưng anh không chịu, Lô Kinh Hồng luôn cảm thấy anh có cái gì đó không đúng, nên nói mình có một bộ quần áo lấy ở tiệm giặt khô gần nhà anh rồi lái xe đi theo sau.

Lô Kinh Hồng yên lặng ngồi trong xe nhìn Văn Lĩnh đi vào nhà. Rất kỳ lạ,xét theo tình hình ngày hôm qua, đáng lẽ Văn Lĩnh hôm nay phải cùng y nói chia tay mới đúng, nhưng vì lý do nào đó mà anh không nói ra, thậm chí còn không cả đề cập tới, cả người có vẻ hơi lơ đễnh. Lô Kinh Hồng lại lấy ra chiếc hộp quà, nhìn chằm chằm một lúc rồi mới lái xe rời đi.

Văn Lĩnh tâm tình phức tạp về đến nhà, trong lòng tràn đầy sợ hãi.

Anh đi tắm rửa, bật TV lên, ngồi trên ghế sô pha, lấy điện thoại di động ra xem hồi lâu, bắt đầu soạn tin nhắn lúc 8:10, trong lúc đó nữ diễn viên trên TV đang khóc đến khàn cả giọng. Cuối cùng, lúc 8:15 anh gửi cho Lô Kinh Hồng một tin nhắn chia tay, khi tin nhắn thông báo gửi đi thành công, trong nháy mắt anh lại nghênh đón một cơn chóng mặt khiến anh tê dại. Anh nhìn xuống di động, 8:10, tin nhắn cuối cùng vẫn là tin nhắn anh hẹn ăn tối trước đó. Tin nhắn vừa được chỉnh sửa và gửi đi đã biến mất không tăm hơi, nữ diễn viên trong phim truyền hình đang lặp lại lời thoại trong khi khóc.

Thời gian của anh đã quay trở lại một lần nữa.

Văn Lĩnh ngã ngửa trên sô pha, không biết nên phản ứng như thế nào. Anh chưa bao giờ tin vào bất kỳ loại hiện tượng kì quái nào, chứ đừng nói đến hiện tượng siêu nhiên, vì vậy anh không bao giờ để ý đến những thứ mà mọi người thường nói đến. Nhưng mà hiện tại, đây là cái gì?

Anh buộc mình không được suy nghĩ lung tung, nhưng anh lại cảm thấy cáu kỉnh hơn bao giờ hết.

Ngày hôm sau, việc đầu tiên Văn Lĩnh làm sau khi thức dậy là gửi cho Lô Kinh Hồng một tin nhắn chia tay, nhưng đều vô ích.

Hắn tùy tiện ném điện thoại xuống giường, u ám đi rửa mặt linh.

Ngày hôm nay, mọi bác sĩ và y tá ở phòng khám nha khoa Lingya đều thấy bác sĩ Ôn hôm nay tâm trạng rất tệ, áp suất rất thấp, nếu không cần thiết thì tốt nhất đừng trêu chọc anh ta.

Suy nghĩ như vậy là khôn ngoan.

Văn Lĩnh ngồi trong văn phòng cả buổi sáng, không nói lời nào cũng không biết suy nghĩ cái gì, cho đến khi có cuộc gọi đến, người gọi hiển thị tên: Từ Kha.

Từ Kha hưng trí nói qua điện thoại, " A Lĩnh, buổi tối ra ngoài chơi."

Chơi, chính là đi quán bar tìm tình nhân.

Văn Lĩnh giọng nói lạnh lùng không gợn sóng, "Không đi."

"A? Tại sao? Lần trước ngươi không phải đã nói phải chia tay sao. Theo lý mà nói hiện tại ngươi đang ở thời kỳ trống trải. Chẳng lẽ ngươi không cần thân thể nóng bỏng vượt qua đêm dài sao

Văn Lĩnh: "Ta còn chưa chia tay."

Từ Kha khϊếp sợ nói, "Còn chưa chia tay? Hai người ở bên nhau gần hai tháng rồi, ngươi hẳn là không còn cảm giác mới mẻ a? Xem ra Lô họa sĩ này không phải người đơn giản."

Văn Lĩnh không muốn cùng hắn tiếp tục nói chủ đề này, "Buổi chiều ta có việc, buổi tối không muốn ra ngoài , khi nào ta sẽ hẹn sau."

Từ Kha cũng không có nói gì nữa, cảm thán vài câu liền cúp điện thoại.

Văn Lĩnh nói có việc không phải là lấy cớ, mà là thật sự có việc. Buổi sáng anh đi đến khoa thần kinh bệnh viện thành phố đặt hẹn, buổi chiều đi khám, để về sau còn hẹn bác sĩ tâm lý. Anh thật sự là không có tâm tình suy nghĩ đến mấy việc phong lưu, chỉ muốn nhanh chóng giải quyết vấn đề phiền lòng.

Đến khi văn Lĩnh gặp bác sĩ cũng phải mất gần một ngày.

Bác sĩ thần kinh hỏi anh rất nhiều câu hỏi rồi nói có thể là suy nhược thần kinh nhẹ do cường độ làm việc và áp lực công việc, bảo rằng không có gì lạ khi anh gặp vấn đề như vậy trong công tác. Sau đó kê cho anh ít thuốc có tác dụng làm dịu cơn cáu gắt, dặn anh chú ý nghỉ ngơi nhiều hơn, không nên suy nghĩ lung tung, nếu không có thể phát triển thành trầm cảm.

Bác sĩ già đã nhiều năm làm việc ở khoa thần kinh không tin tưởng lời nói của Văn Lĩnh, khẳng định là do anh tưởng tượng, vẻ mặt ngưng trọng.

Văn Lĩnh nghe theo chỉ định của bác sĩ vào lúc 9 giờ tối liền uống thuốc, hỗn loạn chìm vào giấc ngủ, anh hiếm khi trốn tránh mà an ủi chính mình, nói không chừng thật sự là áp lực quá lớn sinh ra ảo giác, dù sao thì việc này cũng quá là Thiên Phương dạ đàm*, uống thuốc đùng giờ, nghỉ ngơi đầy đủ, chắc chắn sẽ tốt lên thôi.?"

( Thành ngữ “Thiên Phương dạ đàm” chỉ những lạ lùng, chuyện không có thật, hoặc chuyện không thể xảy ra, không thể thành công )

Đáng tiếc là thuốc và cách tự trấn an đều không hiệu quả. Hôm sau Văn Lĩnh tự nhiên tỉnh dậy tìm một tờ giấy trắng sau đó viết toàn bộ bệnh án lên đó, hơn nữa anh còn dùng điện thoại di động chụp lại, gửi một bản vào máy tính. Cuối cùng anh liên tục nhớ kỹ thời gian hiện tại, đồng thời chỉnh sửa tin nhắn chia tay tự động gửi cho Lô Kinh Hồng, thời gian chính là sau khi anh viết xong bệnh án kia 15 phút. Mười phút sau tin nhắn đúng giờ gửi đi, mà cùng lúc đó chóng mặt cũng ập đến, chờ ý thức của anh lần thứ hai thanh tỉnh, liền lập tức nhìn vào tờ giấy —— trống không, sạch sẽ đến không một vất bẩn. Văn Lĩnh kinh hãi nhìn thời gian quay lại mười phút trước; anh lại kiểm tra ảnh chụp trên di động và máy tính, không có, cái gì cũng không có.

Ánh sáng bười sáng chiếu vào khuôn mặt tái nhợt của anh, đáy mắt là một vũng nước đọng , trong lòng không ngừng chìm xuống.

Hết thảy đều là sự thật, hết thảy đều là thật sự, anh bị mắc kẹt trong một vòng lặp vô tận của thời gian mà không thể thoát ra. Anh rốt cuộc phải làm sao bây giờ.

Văn Lĩnh gắt gao nhìn chằm tờ giấy trước mặt, giống như một cái án tử. Anh chậm chạp gọi một cuộc điện thoại, nhờ một người bạn hẹn gặp bác sĩ tâm lý trong vài ngày tới.

Vào giữa trưa, Văn Lĩnh nhắn tin cho Lô Kinh Hồng nói buổi tối đi tìm y. Lô Kinh Hồng hỏi anh bữa tối muốn ăn cái gì để y trước tiên chuẩn bị. Đối với Văn Lĩnh mà nói ăn cái gì căn bản không quan trọng, bình thường Văn Lĩnh sẽ không chủ động mời, trừ phi muốn tìm y lăn giường. Hiện tại anh đương nhiên không có tâm tình ước pháo, nhưng là xảy ra chuyện lỳ quái như vậy chắc chắn có liên quan tới Lô Kinh Hồng, anh phải đi tìm y.

Buổi tối Lô Kinh Hồng đi làm ở công ty hoạt hình về nhà đã gần 6h30, sau khi vẽ tranh một ngày, mắt y đau nhức, y còn tiếp thiết kế cho các công ty game khác, cơm chiều còn không có làm.

Y cố gắng chăm chỉ làm việc như vậy, trong đó có hai nguyên nhận quan trọng nhất, một là y muốn nổi tiếng, cho nên cần rất nhiều tác phẩm, hai là thu nhập của y so ra kém xa Văn Lĩnh, mà chênh lệch thu nhập giữa hai người ngày càng lớn. Điều đó nhất định sẽ gây ra khoảng cách về mọi mặt của cuộc sống và mối quan hệ. Y phải phải nhanh một chút thu nhỏ lại sự chênh lệch này.

Ba món mặn một món canh, món canh sườn heo thơm phức vẫn còn sôi ùng ục trong nồi, Lô Kinh Hồng ngồi cạnh bàn trà trong phòng khách, một bên chờ một bên nghĩ về những bức phác thảo sẽ được vẽ, nửa giờ sau chuông cửa vang lên, Văn Lĩnh đến.

Văn Lĩnh thay giày rồi bước vào, cùng Lô Kinh Hồng ăn cơm như thường lệ. Lô Kinh Hồng bưng cho anh một bát canh nóng, sau đó lại lấy cho anh một chén cơm trắng, rồi mới đến chính mình. Văn Lĩnh đã sớm đem sự chiếu cố của Lô Kinh Hồng là đương nhiên, anh uống canh yên lặng quan sát Lô Kinh Hồng nhất cử nhất động. Hai người tùy tiện trò chuyện về chủ đề công việc, Văn Lĩnh không nói nhiều, hắn không muốn nói về chuyện riêng của mình, hầu như đều là Lô Kinh Hồng thần sắc tự nhiên tìm đề tài, nói việc nhà với một ý chuyện thú vị.

Đối với những gì Lô Kinh Hồng nói, anh kỳ thật cũng lười nghe để trong lòng , cũng không bình luận gì, ít nhất là anh cũng không cảm thấy nhàm chán. Nhưng hôm nay sau khi Lô Kinh Hồng nói xong, anh lại thuận miệng nói một câu, "Gần đây cũng không biết là cái gì tật xấu, luôn đột nhiên gặp một trận choáng váng đầu."

Lô Kinh Hồng nghe vậy dừng câu chuyện lại nhìn anh, trong ánh mắt đều quan tâm, nghĩ đến tình huống ngày hôm qua, y nhất thời đoán không ra Văn Lĩnh là có ý tứ gì, cho nên cũng chỉ nói, "Thân thể là quan trọng nhất, bớt chút thời gian đi khám bác sĩ. Chính em cũng là bác sĩ, cũng biết đôi khi dấu hiệu nhỏ cũng rất quan trọng."

Có điểm kỳ quái.

Văn Lĩnh giống như là nghi người trộm rìu*, anh đối với Lô Kinh Hồng có điều hoài nghi. Lô Kinh Hồng như thế nào sau khi nghe được chuyện anh bị choáng váng đầu có thể không ngạc nhiên mà cũng chẳng quan tâm. Như vậy không thích hợp, bình thường anh chỉ cần đau đầu một tí là y đều phải chuyện bé xé ra to, như thế nào lần này ngược lại bình tĩnh như vậy?

Trừ khi, y đã sớm biết.

( *Câu chuyện " Nghi người trộm rìu"

Có người để mất chiếc rìu quí, ngờ cho đứa con trai người hàng xóm lấy trộm. Anh ta nhìn thấy thằng bé hàng xóm, thấy dáng đi giống như thằng ăn trộm rìu, thấy vẻ mặt giống như mặt thằng ăn trộm rìu, thấy lời nói cũng giống như thằng ăn trộm rìu. Mọi động tác, thái độ không có gì không giống với thằng ăn trộm rìu.

Ít lâu sau anh ta đi tìm trong hang thấy cây rìu của mình. Khi về nhìn đứa trẻ hàng xóm, động tác thái độ không hề giống thằng ăn trộm rìu gì cả.

Đứa trẻ hàng xóm chẳng thay đổi gì, mà chính bản thân mình thay đổi.)