Sau 213 Lần Xuyên Việt, Tra Thụ Hoàn Lương

Chương 2

Một buổi tối, bọn họ vui sướиɠ đầm đìa làm ba lượt. Từ sô pha vào phòng ngủ rồi lại đến phòng tắm.

Làm xong việc, Văn Lĩnh sảng khoái đến mức đầu ngón tay đều tê dại, kí©ɧ ŧɧí©ɧ sinh lý khiến cho tâm lý cũng thoải mái, tìm lại được kɧoáı ©ảʍ quen thuộc , lúc này anh mới cảm giác được quan hệ giữa hai người trở về với quỹ tích nên có.

Bình thường Văn Lĩnh sẽ ngủ lại qua đêm, Lô Kinh Hồng cũng đã chuẩn bị sẵn cho anh quần áo để tắm rửa ở nhà.

Buổi tối đi ngủ, hai người nằm cạnh nhau, Văn Lĩnh không thích có người ngủ bên cạnh, lúc ở cùng người khác sẽ không ai để ý chi tiết này, nhưng Lô Kinh Hồng lại luôn vươn một cánh tay ôm lấy cổ anh, khoảng cách giữa hai người cho dù không gần không xa nhưng vẫn luôn có tiếp xúc da thịt. Văn Lĩnh nói y rất nhiều lần, nhưng cho dù trước khi ngủ hai người nằm cách xa nhau thì lúc tỉnh lại vẫn trở lại vị trí này, dần dần Văn Lĩnh cũng liền thỏa hiệp.

Anh là người rất ít khi hướng người khác nhượng bộ.

Lô Kinh Hồng dùng ngón tay vuốt ve vùng da nhỏ trên cổ anh, cười khẽ nói: "Em hôm nay đặc biệt nhiệt tình."

Văn Lĩnh tựa đầu vào cánh tay y, cười đầy hàm ý, "Tôi khi nào không niệt tình, không làm anh hài lòng?"

Lô Kinh Hồng ngậm vào bờ môi của anh hôn hôn, ở trong bóng tối nhìn chầm chầm ánh mắt mang theo ý cười của anh, "Chỉ cần cùng em yêu đương, tôi đã thỏa mãn."

Những lời yêu thương sau khi làʍ t̠ìиɦ đều là như thế, không phải dịu dàng thì chính là sắc tình, hoặc là cả hai. Văn Lĩnh chưa từng nghe qua lời nào dịu dàng, anh không thể tưởng được, nhưng so ra thì vẫn dài dòng, anh càng thích sắc tình hơn.

Nói xong, Văn Lĩnh quay lưng về phía Lô Kinh Hồng, nhắm mắt lại nói, "Ngày mai tan tầm chúng ta đến nhà hàng thường đến ăn cơm đi."

Lô Kinh Hồng hỏi, "Sao đột nhiên lại đi ra ngoài ăn cơm?"

Văn Lĩnh nhướng mi, "Ngẫu nhiên muốn thay đổi khẩu vị."

Những lời này lại có hai ý tứ.

Lô Kinh Hồng sau vài giây đáp lời, "Tốt, vậy được."

Vào khoảng 6:30 chiều, Văn Lĩnh lái xe tới nhà hàng bọn họ đã hẹn.

Bọn họ trước kia thường xuyên tới nơi này -- chính là lúc Văn Lĩnh ở trong thời kì mới mẻ, Lô Kinh Hồng ngồi ở chỗ trước kia bọn họ hay ngồi chờ anh, nghiêng mặt nhìn ra ngoài cửa sổ không biết suy nghĩ cái gì, Văn Lĩnh đi qua ngồi xuống đối diện Lô Kinh Hồng.

Lô Kinh Hồng đem thực đơn đưa cho hắn, ôn nhu cười, "Nhìn xem muốn đổi khẩu vị nào."

Văn Lĩnh trên mặt biểu tình thản nhiên, gọi mấy món bình thường không ăn. Chứng thực câu nói đổi khẩu vị.

Trong lúc chờ thức ăn bưng ra, Văn Lĩnh lấy ra một hộp quà nhỏ tinh xảo, bên trong là một đôi khuy măng sét Montblanc đắt tiền, hắn đẩy chiếc hộp nhỏ màu nhung đen đến trước mặt Lô Kinh Hồng, nói: "Tặng cho anh."

Chia tay bao giờ cũng phải tặng đồ vật có ý nghĩa.

Có câu nói như thế này: cắn người miệng mềm, bắt người tay ngắn. ( Nghĩa: ăn của người ta, thì nói năng với người ta cũng mềm mỏng hơn.)

Dùng tiền kết thúc một mối quan hệ, sau đó vỗ mông tiếp tục săn mỹ nhân, Văn Lĩnh chính là người như vậy, do tất cả người yêu cũ của anh công nhận là một tra nam, dù là nam hay nữ. Anh làm cho người ta có cảm giác tình cảm chân thành không được coi trọng, thường thường là sau khi kết giao một hai tháng liền thay lòng đổi dạ, trở mặt vô tình, gặp lại ngay cả ánh mắt đều lười nhìn, hoàn toàn có thể biến thành người xa lạ.

Khi đối phương chìm đắm trong tình yêu, anh sẽ vung tay áo bỏ đi, coi tình cảm của mình như một trò đùa và không quan tâm đến chân tình của người khác, không phải một kẻ cặn bã thích trêu đùa tình cảm thì là cái gì?

Nhưng là bản thân Văn Lĩnh căn bản không nghĩ như vậy, anh cho rằng đây chính là ngươi tình ta nguyện,lúc thuận mắt ở cùng một chỗ giải quyết một chút nhu cầu sinh lý có cái gì không đúng, huống chi anh luôn luôn ra tay hào phóng đối với tình nhân, chia tay còn có thể tặng nhiều đồ vật đáng giá như thế này, còn có cái gì không hài lòng. Đặc biệt là Lô Kinh Hồng, Văn Lĩnh từ trước đến giờ kết giao nam nữ đều là người ở trên, lần này để có được Lô Kinh Hồng, hắn tình nguyện nằm dưới, sự hi sinh này không biết ơn thì thôi đi.

Lô Kinh Hồng nhìn thấy cái hộp thì nhíu mày một chút, dừng một lúc nói, "Sao em đột nhiên tặng quà cho anh?"

"Quà chia tay." Văn Lĩnh mặt không chút thay đổi nhìn thẳng vào mắt Lô Kinh Hồng, giọng điệu như đang bàn luận xem thời tiết hôm nay thế nào, "Tôi chán rồi , chia tay đi." ( NuNa: Tra nam )

Nhưng ngay lúc nói xong những lời này, anh đột nhiên cảm thấy đầu óc choáng váng, trước mắt tối sầm, dường như trong giây lát liền mất đi ý thức, một lát sau lại khôi phục tỉnh táo. Anh cho rằng do gần đây phải tăng ca liên tục, hôm nay phải nghỉ ngơi sớm một chút .

Văn Lĩnh không nói chuyện chờ Lô Kinh Hồng trả lời, người đối diện vẫn là vẻ mặt vừa rồi, "Sao em đột nhiên tặng quà cho anh?"

"Tôi nói là quà chia tay." Văn Lĩnh không kiên nhẫn nhìn anh, ngữ khí cũng trở nên không tốt, "Nghe rõ rồi chứ? Tôi nói là chia tay!"

Vừa dứt lời lại là một cảm giác choáng váng quen thuộc lướt qua, Văn Lĩnh đau đầu day day huyệt Thái Dương, suy nghĩ có nên tranh thủ thời gian tới khoa thần kinh đặt cái lịch hẹn, cũng không biết anh đây là bị làm sao.

Lô Kinh Hồng thanh âm lại vang lên, "Sao em đột nhiên tặng quà cho anh?"

Văn Lĩnh dùng ánh mắt không thể tin được nhìn y, trên mặt thậm chí tỏ ra vô cùng chán ghét , "Anh bị điếc à? ! Tôi nói chia tay a!"

Chóng mặt hoa mắt đúng hạn lại tới, khi Văn Lĩnh mở mắt ra một lần nữa, vẫn là vẻ mặt không có thay đổi của Lô Kinh Hồng, cùng câu hỏi: Sao em đột nhiên tặng quà cho anh?

Văn Lĩnh khó có thể tin nói không nên lời, anh hoài nghi chính mình có phải hay không bị rối loạn tinh thần vì khối lượng công việc lớn mấy ngày hôm nay? Bởi vì vài ngày nay liên tục thức đêm? Bởi vì vài ngày nay làm việc nghỉ ngơi không đều đặn? Không biết là lần thứ mấy nghe được câu hỏi tương tự của Lô Kinh Hồng, Văn Lĩnh khϊếp sợ đến nỗi không nhắc lại chuyện chia tay, nơm nớp lo sợ nói, ". . . . . . Tôi đi toilet một chút."

Không có choáng váng, không có lặp lại.

Động tác anh cứng ngắc rời khỏi chỗ ngồi đi vào toilet, một lần nữa thô lỗ dùng vòi nước rửa mặt, anh không thể xác định chính mình lúc này đã hoàn toàn tỉnh táo hay chưa. Một lúc sau anh trầm mặc về tới chỗ ngồi, Lô Kinh Hồng thấy sắc mặt anh không tốt, từ chỗ ngồi dứng dậy đi đến trước mặt, sờ sờ cái trán anh, quan tâm hỏi, "Văn Lĩnh, thân thể không thoải mái sao?"

Văn Lĩnh ngơ ngác lắc đầu, giọng điệu ngập ngừng, "Không. . . . . . Một chút việc nhỏ. Quà. . . . . . Là người khác tặng, tôi không dùng đến liền cho anh."

Lô Kinh Hồng không có tiếp tục hỏi vấn đề này, nhưng là ánh mắt vẫn dừng lại ở trên người anh.

Bữa cơm này diễn ra trong bầu không khí kỳ lạ như vậy, Văn Lĩnh không tập trung đưa thức ăn vào miệng, cẩn thận hồi tưởng, vừa nãy đều là sau khi anh nói chia tay với Lô Kinh Hồng thì xuyên về , cho nên là không thể nói đến từ chia tay? Vì thế anh thử nói lại môt lần, quả nhiên lại xuyên về, sau đó anh lại đổi mấy cách nói uyển chuyển ý tứ muốn chia tay, vẫn là không được, nhưng hình như chỉ cần không đề cập tới là không có vấn đề gì.

Cho nên là không cho chia tay ? !