Cha Dượng Tiểu Ngư

Chương 2:

Nhưng lần này Tiểu Ngư lại không muốn trốn trong phòng tới tận giờ cơm: “Để con giúp ba… giúp ba đi …”

Tiểu Ngư nở nụ cười chân thành với cha dượng. Cô biết mẹ không quan tâm tới gia đình như vậy không chỉ vì không quan tâm tới cha dượng, còn không để ý tới đứa con gái này.

“Được, vậy con nhặt rau giúp ba ba đi.”

Cha dượng đã nhìn ra con gái muốn thân cận. Trước kia, trên gương mặt lớn chừng bàn tay của thiếu nữ chỉ có ý cười gượng gạo.

Hiện tại lãnh đạm đã tan hết, mặt mày trở nên sinh động, lờ mờ có thể thấy được vẻ đẹp của mẹ cô, lại có thêm vẻ mỹ lệ ngây thơ non nớt.

Tiểu Ngư vào phòng thay lại bộ đồ ngủ. Đồng phục cô đang mặc giá khá cao nhưng vải vóc lại kém cực kỳ, luôn mài đỏ làn da mịn màng của cô.

Còn chưa đợi cô nhảy vào phòng bếp, chợt trong phòng khách truyền tới tiếng mở cửa: “Ông xã, Tiểu Ngư, em đã về đây ~”

Người phụ nữ ném giày cao gót đi nhào lên ghế sofa, ngũ quan tinh xảo càng lúc càng diễm lệ.

Bước chân của Tiểu Ngư hơi ngừng lại, nhìn dáng vẻ quen thuộc của mẹ, hệt như hai tháng bà vắng nhà vốn không tồn tại, trông bà chẳng khác gì một người mẹ bình thường mới tan tầm về nhà.

Lại thoáng nhìn thấy bóng dáng cha dượng bước ra từ trong phòng bếp, cô hơi chần chừ, cuối cùng vẫn xoay người đi vào phòng.

Đóng cửa lại, tiếng rầm rì nho nhỏ cũng bị ngăn lại bên ngoài.



Đêm khuya, Tiểu Ngư đột nhiên giật mình tỉnh giấc. Trong phòng tối đen.

Cô khát nước tới gần như khô quắt cả người, chỉ mặc mỗi qυầи ɭóŧ và áo ngực bước ra khỏi chăn.

Da thịt trắng như tuyết bị không khí lạnh làm nổi lên một mảng da gà, cô nhìn áo ngủ trên đầu giường: “Chỉ có vài bước, hẳn ba mẹ đã ngủ rồi.”

Tiểu Ngư nhón chân đi ra khỏi phòng. Thế nhưng mới vừa dời bước tới phòng khách, còn chưa chờ cô rót nước đã nghe được trong phòng ngủ chính ở đối diện truyền ra một chút âm thanh.

Bàn tay vươn về phía ly nước lại rụt trở về. Biết rõ mình nên đi về phòng nhưng hai chân lại không tự chủ được bước về phía phòng ngủ chính.

Càng tới gần, tiếng rêи ɾỉ phóng đáng của mẹ lại càng rõ ràng.

Cửa chỉ bị khép hờ, khe cửa rất lớn có thể giúp cô thấy rõ hai thân thể trần trụi đang quấn lấy nhau.

Mẹ bị cha dượng dè dưới người, hai chân thon dài treo giữa không trung, vì hành động của người đàn ông mà đung đưa không ngừng.

Cha dượng không còn dáng vẻ ôn tồn lễ độ lúc ban ngày, khuôn mặt anh tuấn không đeo mắt kính có vẻ xa lạ vô cùng.