Chăm Dược Viên Cầu Trường Sinh

Chương 43: Nữ Bồ Tát Đúng Là Hình Tượng Lịch Sự Tao Nhã

Giang Nhất Ninh dùng hai cái nhẫn vàng mà Lâm Không cho mình, để đổi lấy một đống nồi niêu xoong chảo, chén gáo chậu, còn lại là nguyên liệu và gia vị làm lẩu!

Khi hắn trở lại Trúc viện, tất cả mọi người đã tụ tập đông đủ từ lâu.

Giang Nhất Ninh vội vàng nhiệt tình tiếp đón.

"Các vị sư huynh, bình thường chỉ có ta và sư tôn ở trong Thanh Trúc phong, nên nơi này có chút đơn sơ, mong mọi người đừng lấy làm khó chịu!"

Nói xong, hắn lập tức lấy tàu liệu tại chỗ để chuẩn bị cho kế hoạch của mình...

Hồi tối qua, sau khi Giang Nhất Ninh dựng nhà gỗ cho sư đệ, sư muội, còn dư lại một vài khúc gỗ, giờ này hắn đang thuần thục sử dụng kiếm cương chém xuống vài đoạn, làm ghế ngồi!

"Các sư huynh ngồi xuống tán gẫu trước, đợi chút nữa nếm thử tay nghề của ta nhé. Hôm nay chúng ta ăn lẩu!"

Giang Nhất Ninh nói xong, lập tức lấy ra các loại dụng cụ từ trong nhẫn trữ vật.

Vương sư huynh tò mò hỏi: “A? Giang sư đệ còn biết nấu lẩu ư? Đó chính là món ăn đặc sắc của Tây Đô vương triều!"

Lý Sư Sư cũng hỏi: "Giang sư huynh đã từng đi qua Tây Đô ư?"

Giang Nhất Ninh lắc đầu, đương nhiên là hắn chưa từng đi qua nơi đó.

Tây Đô vương triều kia thuộc địa vực của Thục Sơn, một trong mười đại tiên môn.

"Vậy vì sao sư huynh lại biết làm?"

"Ta đọc được trên một cuốn tạp ký (sách ghi chép những chuyện lặt vặt). Mọi người cứ yên tâm, đợi chút nữa mọi người cứ nếm thử. Ta khẳng định là ăn ngon!"

Giang Nhất Ninh rất tự tin vào tay nghề nấu nướng của mình.

Lại nói, ở kiếp trước, khi hắn còn sống tại Lam tinh, có rất nhiều thời gian đều trạch (ru rú) trong nhà, tự mình làm nồi lẩu, tự mình ngồi thưởng thức!

Hiển nhiên, tay nghề đã được nâng cao tới một mức độ khó lường.

Mọi người phản ứng với món này không lớn.

Kỳ thật, những tu sĩ đã đạt đến cảnh giới như bọn họ, thường không quá để ý tới chuyện ăn uống!

Đương nhiên cũng ngẫu nhiên sẽ có những tu sĩ xuống núi đánh một bữa ăn ngon, như Phượng Ngọc Thấm chẳng hạn...

Hình như bầu không khí trong viện đã rơi vào trạng thái nặng nề!

Cũng may lúc này... Một con tiên hạc hạ cánh trong viện, trong miệng nó ngậm một ống trúc.

"Lâm sư huynh, hỗ trợ ta đọc tin tức trên Tiên Môn Tinh Túc báo đi!"

Lâm Không nhanh chóng gỡ ống trúc kia xuống, tiên hạc nghiêng đầu nhìn nhìn mọi người rồi ung dung giương cánh rời đi...

Lý Sư Sư lập tức cười nói: "Giang sư huynh, ngươi còn đặt tiên hạc đưa báo ư?"

"Mau nhìn xem, kỳ này có tin tức nóng hổi sốt dẻo nào?"

Lâm Không mở Tinh Túc báo ra ở trước mặt mọi người...

"Di? Tô sư tỷ được lên báo nha, nàng được bình chọn là một trong mười đại tiên tử đương đại…"

Mọi người vây quanh Tinh Túc báo nói chuyện phiếm, Giang Nhất Ninh lại ở bên kia bận rộn đến khí thế ngất trời...

Nửa canh giờ sau, nồi lẩu lên bàn, cái bàn này được chế tạo từ một khúc gỗ cực kỳ lớn!

Trên mặt bàn được bày đầy những loại món ăn kèm với lẩu, cộng thêm những thứ gia vị do tự tay Giang Nhất Ninh điều chế...

"Lâm sư huynh, hỗ trợ châm chút lửa đi!"

Lâm Không hơi lộ ra vẻ bất đắc dĩ nhưng cũng thi triển Băng Hỏa Lưỡng Nghi Kiếm Trận, đốt cháy than củi.

Không thể không nói, trên phương diện này, những tu sĩ xử lý vấn đề vô cùng nhanh gọn, dứt khoát, đặc biệt là với những món ăn kèm với lẩu, Giang Nhất Ninh dùng một chút kiếm cương thay thế cho dao, vừa sắc bén vừa chính xác...

"Đại tiên huynh, đại tiên huynh, ta muốn ăn thịt chân dê thái mỏng!"

Tiểu nha đầu là người chẳng hề cố kỵ bất cứ chuyện gì, lập tức ồn ào lên tiếng... Giang Nhất Ninh nhúng đồ ăn cho nàng, Tiểu Nha lập tức chấm thịt vào gia vị, há miệng thật to, nhanh chóng nuốt vào.

"Khụ khụ. . . Đại tiên huynh, cay, cay quá đi~"

Tiểu Nha vội vàng chạy đi tìm nước uống, khiến cho mọi người bật cười, không khí thoáng chốc đã trở nên hòa hợp.

"Sư huynh, sư muội, mọi người đều nếm thử một chút đi... Đúng rồi, vừa nãy các sư huynh đang tán gẫu chuyện gì mà mười đại tiên tử vậy?"

Lý Sư Sư lập tức bị hắn gợi lên hứng thú, nàng vươn ngón tay cái, khen ngợi hết lời: "Là Tô sư tỷ của Thanh Vân chúng ta, nàng có danh xưng là Lãnh Nguyệt tiên tử, xếp hạng thứ tư, rất giỏi!"

Vương sư huynh ừ một tiếng nhưng lại bổ sung thêm: "Theo ý ta, vẫn là Liên Tâm tiên tử của Hoa Sơn hơn, nàng mới là sở sở động nhân (dung mạo xinh đẹp, lay động lòng người)!"

Giang Nhất Ninh: "Hả? Sư huynh từng gặp mặt nàng ư?"

"May mắn được gặp mặt một lần!" Vương sư huynh tiếp tục nói: " Thanh Bồ tiên tử của Vạn Phật tự lại có một loại ý vị hoàn toàn khác… Ừm là lịch sự tao nhã!"

Cách dùng từ của Vương sư huynh hơi có chút đắn đo!

Giang Nhất Ninh kinh ngạc hỏi: "Vạn Phật tự cũng có người trúng cử? Chẳng phải người của một trong hai tự thuộc mười đại tiên môn đều là cao tăng ư?"

Lâm Không giải thích: "Cũng có nữ Bồ Tát!"

Giang Nhất Ninh giật mình, nhìn về phía Vương sư huynh... Nữ Bồ Tát đúng là hình tượng lịch sự tao nhã!