Xuyên Thành Nhóc Phản Diện Ta Trở Thành Đoàn Sủng

Chương 46: Ủa? Bé con, nhận nhầm cha rồi!

Thẩm Anh định thần lại, tròng mắt bối rối đảo loạn nói:

“Thần, thần phu cảm thấy không khỏe, xin mạn phép cáo lui."

Vừa nói, y vừa định tiến lên bế hài tử trong lòng Ninh thái phi.

“Nhi tử thỉnh an mẫu phi.”

Một giọng nói trầm ấm từ bên ngoài sảnh hoa truyền đến.

Thân thể Thẩm Anh đột nhiên cứng đờ. Đúng lúc này một nha hoàn tiến lên bưng trà, Thẩm Anh không biết khẽ xoay người, ngoài ý muốn đυ.ng phải, chỉ nghe thấy một tiếng kinh hô, sau đó cả cánh tay và phía trước thân thể đều thấy ấm nóng.

"Nô tỳ đáng chết, lang quân thứ tội, thái phi thứ tội, vương gia thứ tội."

Tiểu nha hoàn làm đổ trà lập tức quỳ xuống đất liên tục tạ tội, Thẩm Anh theo bản năng đưa tay ra đỡ:

“Không sao, không sao, không có gì đáng ngại đâu.”

Ninh thái phi định thần lại, liếc nhìn nha đầu một chút rồi nhìn vạt áo trước bị ướt đẫm của Thẩm Anh, nói:

"Dẫn Trình lang quân đến sương phòng ở hậu viện thay quần áo sạch trước đi."

Nha đầu kia rối rít thưa dạ.

"Lang quân, mời đi theo nô tỳ."

Đầu óc Thẩm Anh lúc này rối bời, bất giác sững người, nhanh chóng theo nha hoàn rời đi.

Thân Đô Hiên nhìn bóng người đang bỏ chạy trối chết ở phía trước, mặt không chút thay đổi nói với Ninh thái phi:

“Nhi tử vừa mới trở về, cũng cáo lui đi thay y phục khác thưa mẫu phi".

Sau đó, Hoắc Đao ở phía sau đẩy hắn một cái, xoay người đi về phía hậu viện.

Thấy vậy, Ninh thái phi muốn gọi hắn, nhưng cuối cùng vẫn thôi.

Mà Tiểu Trình An bị Ninh thái phi ôm vào lòng, theo bản năng quay đầu nhìn nam nhân kia, sau đó ngẩn ra.

Không phải bởi vì nam nhân khôi ngô tuấn tú, mặc dù hắn rất đẹp tuấn mỹ giống như tiên nhân, nhưng cậu ngây người không phải vì thế. Trông thấy nam nhân cũng không khác lúc mới gặp Tiểu Long Ngạo Thiên là bao. Trong nháy mắt trong đầu cậu hiện ra một đống chuyện xưa.

Đầu tiên là một nam hài khoảng bốn, năm tuổi bị một đại mỹ nhân trẻ hơn rất nhiều tuổi đánh đòn:

"Ta đã nói với con bao nhiêu lần rồi, không được gọi ta là mẫu thân, phải gọi là tỷ tỷ, về sau còn dám gọi ta là mẫu thân, ta đánh chết con.”

Một tiểu nam hài khoảng tám, chín tuổi trán cao đang đứng trong hành lang quan sát, mặt mũi tràn đầy chấn kinh.

Sau đó nam hài khoảng bốn tuổi ngồi xổm một mình dưới khóm hoa ở trong hậu viện, vẻ mặt rất không vui. Tiểu nam hài khoảng tám, chín tuổi từ xa nhìn lại, do dự, cuối cùng lấy hết dũng khí đi đến, ngập ngừng hỏi:

"Ngươi bị sao vậy? Tại sao lại không vui như thế?"

Nghe thấy âm thanh, tiểu nam hài ngẩng đầu nhìn hắn với ánh mắt xa lạ và phòng bị, nhưng cuối cùng vẫn chán nản ủ rũ đáp lại:

"Chuyện này không liên quan tới ngươi."

Sau đó đứng dậy, chạy đi.

Nhưng tiểu nam hài tám, chín tuổi cũng không bỏ cuộc, kể từ đó, mỗi khi có thời gian, đều sẽ đi tìm tiểu nam hài bốn, năm tuổi này chơi.

Trong đoạn ký ức, bọn họ đang ở một nơi thanh lâu cờ hoa rợp trời, tiểu nam hài bốn, năm tuổi tên là Tiểu Hiên. Ở đây hắn được yêu thích vô cùng, đừng nói là các cô nương trong này, ngay cả tú bà cũng chiều hắn hết mực, không cần làm việc vẫn có đồ ngon để ăn. Còn nam hài tám, chín tuổi tên là A Cửu, mỗi ngày đều đầu tắt mặt tối để đổi lấy miếng cơm cho ấm bụng, đôi khi còn bị lưu manh đùa giỡn làm nhục.

Ngày khiến Tiểu Hiên chú ý đến A Cửu, nguyên do bắt đầu từ một tên không đứng đắn ép buộc y:

"Sớm muộn gì ngươi cũng bị bán, bán sớm hay muộn cũng như nhau cả thôi."

Định ra tay với A Cửu, y hết lời xin tha nhưng không được, đành vội vàng dùng đá nện vào đầu tên nam nhân này.

Mặc dù không bị thương nặng, nhưng tên tên khốn ấy cũng choáng váng không nhẹ, A Cửu nhân cơ hội thoát thân. Đến khi tên lưu mạnh phản ứng lại, ngay lập tức đuổi theo, miệng không ngừng mắng chửi. Tiểu Hiên vẫn luôn phớt lờ A Cửu, ngay vào lúc này chắn trước mặt y, cao giọng ho to:

"Có ai không, cứu mạng, có phường phi lễ!"

Sau đó, tên nam nhân kia bị chân sai vặt trong thanh lâu đánh đuổi ra ngoài.

Sau đó, Tiểu Hiên kiêu ngạo nhìn về phía A Cửu cao hơn mình một cái đầu, nói: "Nể mặt ngươi còn có chút cốt khí, từ nay về sau đi theo ta, ta sẽ che chở cho ngươi."

Kể từ đó, A Cửu đi theo Tiểu Hiên, và cuộc sống của y rõ ràng khá hơn rất nhiều. Không cần phải làm việc nặng nhọc, được ăn ngon mặc ấm, cùng Tiểu Hiên sáu tuổi đọc sách vỡ lòng.

Khoảng thời gian đấy, A Cửu cũng tỉ mỉ chăm sóc cho Tiểu Hiên từng chút một. Những lúc hắn ốm đau hay buồn bã, A Cửu sẽ luôn ở bên giúp hắn để giải tỏa, khi hắn biếng nhác lười học cũng là A Cửu nghĩ trăm phương ngàn kế dỗ hắn đọc sách. Hắn giận dỗi thế nào, A Cửu đều bao dung, mặc hắn gây sự.

Đương nhiên, sau này hắn cũng không nỡ đánh mắng A Cửu. Hắn cảm thấy A Cửu là người đối xử với hắn tốt nhất trên đời, cả đời này muốn ở bên y. Đứa trẻ lớn lên ở thanh lâu từ nhỏ, đã sớm hiểu rõ thế sự, năm hắn mười tuổi, hắn trịnh trọng hứa với A Cửu:

“A Cửu, ta sẽ chăm chỉ học hành, tương lai thi đậu đại quan, ta sẽ chuộc thân cho mẹ và ngươi, lấy ngươi làm thê tử.”

Nhưng khi đó A Cửu không muốn gả cho cho bất cứ ai, y chỉ muốn sống một đời bình thường. Huống chi y không coi lời nói của một đứa trẻ mười tuổi nói là thật, tuyệt vọng thế nào, mới trông cậy vào một đứa trẻ mới mười tuổi cứu y thoát khỏi biển khổ.

Qua năm sau, trong lúc vô tình nghe thấy quy công và tú bà của thanh lâu nói y sắp đến tuổi nên sắp xếp người dạy y tiếp khách. Y vốn đã quá quen những chuyện bẩn thỉu nơi phường ong bướm, nên khi Tiểu Hiên dẫn y ra ngoài chơi, lén lút chạy trốn.

Chỉ dựa vào sự ưu ái của Tiểu Hiên trong thanh lâu, mất đi một tên tiểu song nhi cũng không phải chuyện gì to tát. Người mất thì cũng mất rồi, cùng lắm là chịu một chút giáo huấn, mẫu thân đứng đầu bảng hoa khôi của hắn chỉ cần trả thêm một ít tiền là được.

Nhưng điều tồi tệ là Tiểu Hiên không tìm thấy y nên lo lắng đến bật khóc. Vừa khóc vừa chạy đi nhờ người tìm A Cửu, đúng lúc đυ.ng phải Đại đương gia đứng sau thanh lâu này đang đi kiểm tra.

Ngoại hình của Tiểu Hiên còn đẹp hơn cả mẫu thân hắn. Mới mười một tuổi đã trổ mã bắt mắt, mẫu thân hắn cũng lo lắng sẽ xảy ra chuyện, sợ người nhìn trúng hắn là người bọn họ không chọc nổi, vì vậy định rời đi sau năm mới. Nhưng đến cùng là tới không kịp lúc đó nữa.

Tiểu Hiên trẻ tuổi bị đại đông gia kia nhìn trúng, lúc đầu bởi vì hắn không bán mình trong thanh lâu, vì cho nên còn có lý do để cự tuyệt. Nhưng hết lần này đến lần khác hắn đều làm mất người của thanh lâu, cho tên cái tên đại đông gia kia nhất định muốn hắn lấy thân gán nợ.

Tiểu Hiên tuy còn nhỏ nhưng tính tình cứng cỏi, liều chết không theo. Kết quả lại sơ ý ngã từ trên lầu xuống gãy chân, cho nên nhiều năm sau khi biết được đối phương cố tình bỏ trốn,

"Tiểu Hiên" lần đầu tiên làm khi gặp lại "A Cửu" là đánh gãy hai chân của "A Cửu".

Chờ đã, đánh gãy hai chân của "A Cửu", mẩu chuyển đó hình như là cảnh A Cửu trong yến hội bị ướt quần áo nên đi thay đồ.

Tiểu Trình An trong nháy mắt hoàn hồn, há miệng lớn tiếng khóc:

"Oa ~~~ oa ~ oa ~"

Chỉ cần hắn không ngốc thì khi nhìn lâu như vậy, là có thể nhận ra Tiểu Hiên kia chính là Ninh vương, A Cửu là phụ thân của cậu.

Ninh thái phi thỉnh thoảng quay đầu nhìn về phía hậu viện, đang do dự thì nghe thấy tiếng khóc của đứa trẻ trong lòng, vội vàng nói với Trần ma ma bên cạnh: “Đi, bế hài tử đi tìm cha."

Trần ma ma vội vàng bế Tiểu Trình An đang khóc chạy về hướng hậu viện.

Cùng lúc đó, Thẩm Anh đang ngơ ngác đi theo tiểu nha hoàn đi dạo quanh sân sau của Ninh vương phủ.

Mặc dù hắn đã phải chịu đựng rất nhiều sự ngược đãi trong cuộc đời mình. Nhưng tổ mẫu vẫn cảm thấy có lỗi với cha và liệt tổ liệt tông, Thẩm Uy cảm thấy y không biết tốt xấu, mọi người đều cảm thấy cái chết của Trình Tuấn Sinh là lỗi của y, nhưng y đều cảm không thẹn với lương tâm, đời này của y chỉ có một người cần xin lỗi.

Y thậm chí còn cảm thấy tất cả những thử thách và khổ nạn mà y phải chịu đựng trong những năm này, khiến y rơi vào tình cảnh hiện tại, đều là sự trừng phạt của ông trời. Vì vậy y chưa bao giờ oán trời trách đất, bởi là do y đáng bị như vậy. Nhưng y chưa hề nghĩ tới, sinh thời hai người sẽ còn gặp lại.

Bao nhiêu năm rèn luyện trắc trở như vậy vẫn chưa đủ sao? Tại sao, tại sao phải khiến y đứng trước mặt người đó cảm thấy khó chịu như vậy?

Y chỉ muốn sống như một tên nam nhân bình thường, đó thực sự là tội không thể tha sao?

Đây là lần đầu tiên trong lòng Thẩm Anh cảm thấy oán hận ông trời, đến nỗi khi y xuất thần đi theo thị nữ tiến vào sương phòng. Đều không chú ý đến đối phương nói gì, đóng cửa đi ra ngoài.

Điều khiến y trở lại với những suy nghĩ của mình là âm thanh lộc cộc đập xuống đất.

Thẩm Anh theo bản năng trong vô thức quay đầu một cách máy móc nhìn sang. Khi ánh mắt chạm phải khuôn mặt vừa xa lạ vừa quen thuộc đã nhiều năm không gặp, y vô thức xấu hổ muốn chạy trốn. Nhưng khi ánh mắt rơi vào đôi chân kia, cảm giác muốn bỏ chạy dừng lại lần nữa, đôi mắt mở to không thể tin được.

Tại sao lại thành như vậy?

Thân Đồ Hiên bị Hoắc Đao từ sau rèm đẩy ra, lạnh lùng liếc hắn một cái, nói:

"Đi bẻ gãy hai chân của y cho bổn vương."

Hoắc Đao nghe vậy sửng sốt, sau đó lập tức đáp:

"Vâng."

Nói xong, liền từ phía sau Thân Đồ Hiên bước ra, đi về phía Thẩm Anh.

Thẩm Anh vô thức lùi lại.

Thân Đồ Hiên lạnh lùng nhìn y:

"Trước khi chạy, hãy nghĩ đến nhi tử và nữ nhi của ngươi trước."

Thẩm Anh theo bản năng cảnh giác hỏi:

"Có ý gì?"

Thân Đồ Hiên hừ lạnh cười một tiếng:

"Ta thực sự không nghĩ tới các ngươi lại phiền phức như thế, sớm biết ta cần gì phải lãng phí thời gian tinh lực gài bẫy các ngươi chứ, chờ lấy cũng được."

Thẩm Anh sửng sốt, gần như ngay lập tức nghĩ đến tiền công kia, bừng tỉnh hỏi:

"Tiền công khoản có vấn đề sao?"

Thân Đồ Hiên cười:

"Vẫn là ngươi thông minh, bạc không có vấn đề, vấn đề bây giờ là ngân khố không có bạc."

Thẩm Anh trong nháy mắt sắc mặt tái nhợt, mất đi một công khố lớn như vậy, Trình Dật thân là người phụ trách, nhận bản án tử là điều không thể nghi ngờ.

Nói vài câu, Hoắc Đao đã đi tới trước mặt Thẩm Anh.

Thẩm Anh cuối cùng cũng ngẩng đầu nhìn Thân Đồ Hiên hỏi:

"Ngươi, hai chân của ngươi là, là bởi vì ta sao?"

Nụ cười giả tạo trên mặt Thân Đồ Hiên đột nhiên biến mất.

Thẩm Anh thấy vậy liền hiểu, liếc mắt nhìn Hoắc Đạo bên cạnh nói:

"Động thủ đi."

Sau đó đứng thẳng người, nhắm hai mắt lại. Mặc dù không biết chuyện này xảy ra như thế nào, rõ ràng không nên như thế này, nhưng y hiểu, tội của y là không thể tha thứ. Y đã huỷ hoại một đại nam nhân vốn nên đứng ngạo nghễ quần hùng phong thần tuấn lãng. Cho dù hôm nay Thân Đồ Hiên không có uy hϊếp y, y cũng sẽ không chạy trốn, huống chi chỉ là một đôi chân. Cho dù muốn mạng của y, y cũng sẽ không có nửa điểm oán hận, là do y nợ người ta.

Hoắc Đao liếc nhìn y. Thực ra trong khoảng thời gian này, sau khi quen biết tên song nhi này, Hoắc Đao rong lòng là thật bội phục thưởng thức cái tên song nhi gọi là Thẩm Anh này. Hắn cảm thấy nếu như đổi lại là hắn, chưa chắc có thể kiên cường bất khuất như người này. Dù bị người khác coi thường, nhưng tên này sống vẫn có lòng tự trọng và tự ái thực sự.

Nhưng dù có cảm kích đến mấy cũng không thể làm gì được, vương lệnh không thể làm trái, huống chi vương gia còn là vì y mà gãy chân, đó là tội không thể tha thứ.

"Đắc tội rồi!"

Hoắc Đạo vừa nói vừa định giơ chân đá vào đầu gối của Thẩm Anh.

"Oa~~~Cha~"

Tiếng khóc của hài nhi vọng lại từ xa mà truyền đến gần.

Thẩm Anh đột nhiên mở mắt ra, Hoắc Đao theo bản năng dừng lại.

Thân Đồ Hiên cau mày.

Thẩm Anh có chút lo lắng, không khỏi quay đầu nhìn về phía Thân Đồ Hiên, lo lắng nói:

“Ninh Vương điện hạ, có thể để ta dỗ hài tử trước được không, yên tâm, ta sẽ không chạy."

Dừng một chút, y lại thở ra một hơi nói:

"Hơn nữa muốn chạy cũng không chạy được?"

Đang nói thì có tiếng khóc của đứa trẻ vọng đến.

"Oa~~ Cha~~"

Vẻ mặt của Thân Đồ Hiên không thể nói là không khó coi, nhưng hắn cũng không nói gì.

Hoắc Đao biết vương gia nhà hắn đã đồng ý nên xoay người mở cửa.

"Oa~~~"

Trần ma ma vừa hay ôm Tiểu Trình An đi đến cửa. Thẩm Anh quay người, đau lòng nhíu mày nhìn nhi tử bảo bối nhà mình khóc không ra hơi, vô ý thức vươn tay ra, muốn tiếp nhận hài tử đang khóc.

"Được rồi, An An đừng khóc nữa, đều là lỗi của cha, cha không nên bỏ con lại."

Tiểu Trình An nhìn chân còn nguyên vẹn của cha, thở phào nhẹ nhõm, nấc lên một tiếng, đối mặt với bàn tay dang rộng của cha, định vươn tay ôm lấy, thì khóe mắt rưng rưng đẫm lệ mà mông lung nhìn thoáng thấy bóng lưng đang ngồi trên xe lăn đang nhìn chằm chằm vào bọn họ. Vẻ mặt ôn hòa tuấn mỹ của nam nhân không hiểu ra sao, tay nhỏ vươn ra đột nhiên dừng lại, sau đó lập tức đổi phương hướng, duỗi chéo xuống phía dưới, ỷ khuất ba ba mang theo giọng nãi oa nghẹn ngào vang dội hô:

"Cha!"

Thân Đồ Hiên: ?

Thẩm Anh:?

Hoắc Đao: ? !

Trần ma ma: ? ! ! !