Xuyên Thành Nhóc Phản Diện Ta Trở Thành Đoàn Sủng

Chương 45: Người quen

Trời tháng 5 vẫn chưa nóng lắm, đến tối sau khi mặt trời khuất dạng, gió thổi mát rượi, nhiệt độ vừa phải.

Trong hậu hoa viên của Ninh vương phủ, trăm hoa đua nở, khách nhân từng tốp năm tốp ba không ngừng được dẫn vào bên trong. Yến tiệc diễn ra êm đềm suôn sẻ, mỹ nữ nên ngắm hoa thì ngắm hoa, nên làm thơ thì làm thơ.

Ninh thái phi ngồi ở hàng ghế đầu trong hoa viên ở trung tâm hậu viện, trong lòng vẫn có chút lo lắng. Tiếp đón xong một đám phu nhân tiến lên hành lễ, bà liếc nhìn cổng viện, không nhịn được nói thầm với lão nô thϊếp thân của mình:

"Ngươi nói xem hôm nay A Hiên thật sự tham gia yến tiệc sao? Hắn sẽ không gài bẫy ta nữa, đúng không?"

Trần ma ma cười tít mắt:

"Sao có thể chứ? Chẳng lẽ thái phi đã quên, lần này khác với lần trước sao? Vương gia đề nghị để người mở yến hội, cho nên nhất định sẽ tới."

Ninh thái phi nghe vậy bĩu môi nói:

"Ta nào quên, chỉ là cảm thấy không chân thực. Bình thường hễ nhắc tới tổ chức yến tiệc chiêu đãi các danh môn phu nhân quý nữ, là tên tiểu tử kia chạy nhanh hơn bất cứ kẻ nào. Vậy mà ngày đó còn chủ động đề nghị ta tổ chức yến hội, mở tiệc chiêu đãi gia luyến của quan viên quận Vĩnh Gia. Cái này không phải là ta già rồi nên lú lẫn, mà là tiểu tử kia bị bệnh không nhẹ."

"Thái phi còn chưa tới năm mươi tuổi, già chỗ nào chứ, không già chút nào."

Trần ma ma vô thức nói.

Ninh thái phi lập tức gật đầu nói:

"Đúng vậy, rõ ràng tên tiểu tử kia bị bệnh không nhẹ, vậy ngươi nói xem hắn mắc bệnh gì?"

Trần ma ma:...

Nô tỳ cũng không có nói như vậy.

Ninh thái phi liếc nàng một cái, đắc ý nói:

"Chuyện này ngươi mà không biết? Ngươi ngốc nghếch quá đi thôi. Ngoài bệnh tương tư ra, còn có thể là cái gì?"

"Ái chà chà, nhi tử của ta đang tương tư đấy, tốt quá rồi.”

Ninh thái phi càng nói càng đắc ý, mặt mày không khỏi nhuốm ý cười:

“Cũng không biết là cô nương nhà nào, không đúng, ta thấy có khả năng cao là song nhi hơn, thôi thôi mặc kệ, chỉ cần là con người là được.”

Trần ma ma:...

Đây là mẹ ruột đấy.

Trong hoa viên, các phu nhân, tiểu thư của các quan lại tụm năm tụm ba để thảo luận về vấn đề này.

“Ninh thái phi vừa mới tổ chức yến tiệc, chỉ mới mấy ngày lại tổ chức tiếp, không biết có mục đích gì?”

"Có ý gì, cái này còn phải hỏi sao? Đừng nói với ta là ngươi không biết mục đích buổi yến tiệc này của Ninh thái phi đấy, nhất định là tìm ý chung nhân cho Vương gia rồi, còn ngay tại huyện Vĩnh Gia ta."

Đây là cuộc trò chuyện của các phu nhân.

"Chỉ là không biết là ai?"

"Dù sao, mặc kệ là ai, cũng không thể là Thẩm Nguyệt Kiều. Lần trước nhìn thấy nàng ta đắc ý, người ta không biết còn tưởng rằng nàng đã trở thành Ninh vương phi rồi đâu."

"Đúng vậy, đúng vậy."

Đây là cuộc nói chuyện của các tiểu thư.

Song nhi cũng quan tâm đến việc tiểu thư nhà nào mà có thể khiến Ninh vương và Ninh thái phi nhìn trúng, nhưng họ có những tâm tư khác nhau.

"Ta hy vọng người mà Ninh vương và Ninh thái phi nhìn trúng, là một tiểu thư tốt bụng rộng lượng."

"Ninh Vương và Ninh thái phi nhìn trúng tiểu thư nhà ai tốt bụng lương thiện thì có liên quan gì đến ngươi? Cũng không nhìn xem lại thân phận của mình đi, một tên song nhi của một tiểu huyện lệnh cũng xứng hầu hạ vương gia phong thần tuấn lãng cao cao tại thượng sao, có thể làm người hầu cho vương gia cũng đã là phúc ba đời nhà ngươi rồi, đừng có không biết điều, học theo vị kia của Thẩm gia, hại người hại mình."

"Lý ca nói không sai, trong chúng ta nếu có ai may mắn được làm hầu nô cho vương gia, thì chỉ có thể là Lý ca ca."

Lý Nhiên đang được khen ngợi lập tức lộ ra vẻ đắc ý kiêu ngạo, tuy rằng trong gia tộc có thân phận thấp kém, bất kỳ nô bộc nào có địa vị đều có thể ức hϊếp hắn, nhưng trước mặt đám song nhi này, hắn lại người là cao quý nhất.

Tên song nhi của tiểu huyện lệnh bị đối xử như vậy có tức giận cũng không dám nói ra, vội vàng gật đầu đáp:

"Là nô lỡ lời, Lý ca ca nói đều đúng, là nô không xứng đáng."

Tiểu Trình An được cha bế vào trong, đúng lúc nghe được mấy tên song nhi vây lại ngồi ngoài hoa viên nói những lời này, cả người đều không khỏe, không khỏi bĩu cái miệng nhỏ đáng yêu.

Rõ ràng Thẩm Anh tập mãi thành quen, lông mày còn buồn không nhíu, dựa theo sự chỉ dẫn tận tình của hạ nhân trong phủ đi đến chỗ của thái phi.

Về điểm này, Tiểu Trình An chưa từng gặp qua Ninh vương và Ninh thái phi, nhưng đối với bọn họ cũng có hảo cảm. Trên đường tới đó, từ hạ nhân của Ninh vương phủ, đến phu nhân, tiểu thư của các quan viên lớn, dù là song nhi cũng đều được đối đãi cẩn thận, rất lễ phép, không có nửa phần khinh thường.

Chỉ là một tên hạ nhân còn như vậy thì chứng tỏ phẩm cách của chủ nhân phải rất tốt. Không thể không nói, ở xã hội song nhi có địa vị thấp như thế này, được người có địa vị cao tiếp đón tôn trọng thì quả là rất hiếm thấy, Tiểu Trình An không khỏi sinh ra hảo cảm đối với bọn họ.

"Thẩm Anh!"

Khi Thẩm Anh đang ôm hài tử đi qua đám đông, một nhóm mấy tên song nhi nhìn thấy y thì như muốn nổ tung, đều tỏ ra chán ghét và tránh mặt.

Bởi vì từ khi tin tức về Thẩm Anh lan truyền ra ngoài, người người nhà nhà ở quận Vĩnh Gia đều lấy y làm ví dụ để giáo huấn song nhi trong nhà. Trong giới song nhi ở cái huyện này, Thẩm Anh là một nỗi ô nhục. Theo như những gì bọn họ nghĩ, chỉ cần dính dáng tới y, thế nào bọn họ cũng bị nam nhân ruồng bỏ, không có nam nhân nào muốn nữa.

" Trời ạ, sao y lại tới đây? Thật xúi quẩy mà."

"Không phải Trình Dật được vương gia chiếu cố, leo lên chức quan Huyện uý sao? Cái chức quan nho nhỏ cũng coi như làm quan, vương gia mới vừa mới đến Tần Châu, làm sao có thể biết chuyện tên đó song đức bại hoại chứ? Dù sao thì dựa vào danh tiếng của Trình lão phu nhân, cho nên được mời cũng không có gì đáng ngạc nhiên.”

“Cho dù nhận được thiệp mời đi chăng nữa thì y không cảm thấy xấu hổ khi đến đây sao? Ta thân là song nhi cũng cảm thấy bẽ mặt thay cho y.”

"Thật ra, những người song nhi như chúng ta không biết xấu hổ hay không, nào có quan trọng đến thế? Ngươi không thấy hắn vẫn sống tốt sao? Nhìn xem, ít nhất là y vẫn còn có tư cách tiếp nhận thư mời của vương gia, thỉnh an Ninh thái phi, còn chúng ta chỉ có thể lén lút đứng nhìn từ rìa ngoài cùng của yến tiệc."

Trong đám đông một giọng nói nhỏ mang theo sự ghen tị phát ra.

Nơi đó im lặng một lát, sau đó có người mạnh miệng nói tiếp:

"Ngươi thì biết cái gì? Đó là bởi vì nhi tử của y có chí cầu tiến, nếu không phải Vương gia đánh giá cao năng lực của Trình Dật, thì hiện tại y chẳng khác tên ăn mày là bao.”

"Nói gần nói xa, Trình Dật nào phải là nhi tử duy nhất có tiền đồ do song nhi hạ sinh ở quận Vĩnh Gia chúng ta. Không phải con trai của Triệu huyện úy mới nhậm chức, nhi tử của nhà Vu đại nhân vừa thi đậu quan trạng nguyên cũng được sinh ra từ song nhi đấy sao? Tại sao không thấy bọn họ hậu đãi với cha ruột của mình chứ? Chẳng những không hậu đãi mà ngay cả nhận mặt cũng không nhận.”

Đám đông lại rơi vào lặng im, có lẽ trong lòng mỗi người đều có suy nghĩ như như thế. Đúng vậy. Tại sao? Sao bọn hắn lại không có một đứa con trai có tiền đồ một nhi tử hiếu thuận như vậy chứ? Mà một kẻ đáng hổ thẹn như Thẩm Anh thì có phúc phần đó.

"Ngoài ý muốn, chắc chắn là ngoài ý muốn, bởi vì tâm tính của Trình Dật không giống người khác."

Một tên song nhi tự lừa mình dối mình, cắn răng nói.

Những người khác tự an ủi làm theo:

"Đúng vậy, nhất định là ngoài ý muốn, không thể nào không giống một tên song đức bại hoại như Thẩm Anh. Cứ chờ xem, y nhất định sẽ không có kết cục tốt đẹp."

Thẩm Anh bế Tiểu Trình An đi vào sâu trong hoa viên, tự nhiên không nghe được lời nghị luận của mấy tên song nhi ở vòng ngoài nữa. Về phần các tiểu thư và phu nhân trong hoa viên, khi nhìn thấy Thẩm Anh, họ chỉ bố thí cho ánh mắt khinh thường, một tên song nhi đê tiện nhất của quận Vĩnh Gia, không đáng để bọn họ bàn luận.

Ninh thái phi từ xa nhìn thấy người hầu dẫn một nam tử nam trang tới đây, trên mặt không khỏi lộ ra vẻ kinh ngạc, lẩm bẩm nói:

"Hả? Chính thê là song nhi sao?"

Trần ma ma nghe xong lời này, ngẩng đầu lên, sửng sốt một chút, sau đó có chút kinh ngạc nói:

"Cái này xem ra là thật, nam nhân tử tế sẽ không dẫn người không phải là chính thê đến trước mặt thái phi thi lễ.”

Ninh thái phi cười gật đầu:

"Ừm, đúng là hiếm thấy, cũng không biết là thuộc về đại gia tộc nào."

Hai người thì thầm với nhau, Thẩm Anh đã được hạ nhân dẫn đến sảnh hoa trước mặt.

Khi bước đến sảnh hoa, vừa định đưa Tiểu Trình An đang ôm trong lòng cho nhũ mẫu, một mình tiến lên hành lễ.

Ninh thái phi thấy hắn còn ôm hài tử, lập tức kích động nói:

"Cùng hài tử vào đi."

Thẩm Anh dừng lại, do dự một lúc rồi bế Tiểu Trình An vào sảnh hoa theo lời của đối phương.

Dù sao y cũng xuất thân từ đại gia tộc, mấy năm nay đã quen suồng sã cẩu thả, nhưng lễ nghi nên biết thì đều biết, huống chi lần diện kiến với Ninh thái phi, có liên quan đến tương lai của cả nhà y. Thẩm Anh rất thận trọng, sau khi liếc nhìn qua mái đình phía trước, y ngoan ngoãn cụp mắt xuống, lúc này bước vào phòng và đứng trước mặt Ninh thái phi, ngay khi đang suy nghĩ làm sao thi lễ, thanh âm hiền từ một lần nữa vang lên.

"Ngươi ôm hài tử cho nên cũng không cần đa lễ như vậy, con nhà ai?"

Thẩm Anh do dự một lúc, nhưng vẫn cúi xuống, cung kính đáp:

“Thần phu họ Trình, nhi tử được vương gia coi trọng, hiện đang đảm nhiệm chức vụ Huyện uý của huyện Liễu. Vấn an Ninh thái phi, Ninh thái phi vạn thọ kim an."

Ninh thái phi cười vẫy tay gọi:

"Thì ra là người nhà của Trình lang quân, được được, lão bà tử ta cũng không phải là người quyền quý, cho nên cũng không cần nhiều cấp bậc lễ nghĩa như vậy, đến đây, ôm hài tử đến đây, để ta nhìn một chút.”

Lúc này Thẩm Anh mới đứng dậy, ôm Tiểu Trình An đi về phía trước.

Hôm nay Tiểu Trình An mặc một thân yếm thêu quả dứa nhỏ màu vàng. Ở chân yếm còn may hai chiếc túi hình lá dứa nhỏ xinh, y phục siêu cấp dễ thương, môi đỏ răng trắng, cậu của hôm nay cực kỳ nhu thuận đáng yêu.

Ninh thái phi liếc mắt nhìn một cái:

"Ồ ~ tiểu gia hỏa này quá đáng yêu xinh đẹp, ngươi ôm ta một cái được không?"

Thẩm Anh coi trọng quy củ nên không dám nhìn loạn, còn Tiểu Trình An chỉ là một đứa bé chưa đầy bốn tháng tuổi, không để ý nhiều như vậy, mỗi lần cậu bị ôm về phía trước tròng mắt đều lúng liếng xoay tròn, lập tức nhìn về phía Ninh thái phi.

Sau đó không khỏi kinh ngạc mở to hai mắt, không phải Ninh thái phi đã bốn mươi sáu, gần năm mươi tuổi sao? Sao người này nhìn qua giống như một đại mỹ nhân chỉ mới ngoài ba mươi vậy? Cái này cũng phạm quy quá rồi.

Sau đó nghe được lời nói của Ninh thái phi, không đợi phụ thân mở miệng, cậu đã tự mình làm chủ, vươn cánh tay nhỏ mũm mĩm về phía Ninh thái phi, há miệng kêu lên thanh âm đầy mùi sữa:

"A, aa~"

Mỹ nhân nào cậu cũng thích, không phân biệt nam nữ, huống hồ còn là một mỹ nhân lễ độ không kiêu ngạo như thái phi, nhất định phải ôm lấy.

Ninh phi thấy thế trong lòng nhất thời tan chảy, vươn tay ôm tiểu gia hỏa vào trong lòng, cười không khép được miệng, tim gan phèo phổi đều đem ra.

"A, tiểu bảo bối, ngoan quá. Ngươi bao nhiêu tuổi rồi?"

Vừa nói, vừa vô thức ngẩng đầu lên nhìn về phía Thẩm Anh. Từ vị trí của mình tình cờ bắt gặp ánh mắt của Thẩm Anh đang cúi thấp mặt mày, hai người sửng sốt trong chốc lát, trong mắt nhất bỗng lóe lên một chút nghi hoặc, sau đó dần dần mở to hai mắt, không thể tin nổi nhìn đối phương.

Thẩm Anh theo bản năng lùi lại một bước, nụ cười trên miệng Ninh thái phi lập tức biến mất.

“Là ngươi.”

Tiểu Trình An được đại mỹ nhân ôm vào lòng đang tỏ ra đắc ý: ? ? ?

Cái gì là ngươi cơ? Ninh thái phi biết cha của cậu sao?