Xuyên Thành Nhóc Phản Diện Ta Trở Thành Đoàn Sủng

Chương 27: Hương vị đặc biệt

Thời gian lại lần nữa chìm vào yên lặng trong nháy mắt.

Rồi sau đó, lão thái thái ngay lập tức phát điên, cả gương mắt trở nên xanh xanh tím tím, điên cuồng rít gào: “Hai vợ chồng các ngươi cố ý có đúng hay không hả?!”

Gương mặt của Thẩm Uy vô cùng khó coi, vội vàng nhỏ nhẹ giải thích với lão thái thái: “Không phải a tổ mẫu. Ta không phải cố ý, là do tách trà này của ta có vị rất khai, cho nên nhất thời không nhịn được!”

Thẩm lão thái thái nghe vậy thì cả giận nói: “Ngươi có ý gì hả? Ý của người là ta đang khắt khe với ngươi nên mới rót cho ngươi một tách trà hỏng sao?”

“Không phải cố ý, vậy mười mấy năm này chả có gì xảy ra, ta đây vừa gặp Thẩm Anh hai lần thì đôi vợ chồng các người liên tiếp tỏ thái độ với ta hai lần, còn không phải là cố ý? Ta xem hai vợ chồng các ngươi là cố ý muốn ép ta chết, sau đó độc chiếm gia sản của Thẩm gia ta! Đã vậy thì hôm nay ta nói rõ luôn, cho dù như thế nào đi nữa thì ta đều sẽ dẫn theo Thẩm Anh và An An đi cùng! Cút! Các người cút hết cho ta!”

Thẩm lão thái thái tức đến mức thở hổn hển rống to, sau khi gào thét sao thì lập tức ngất xỉu, trong phòng nhanh chóng loạn đến gà bay chó sủa.

Vài người ma ma lớn tuổi vội vàng nịnh nọt cả nhà Thẩm Uy, nói: “Hiện tại lão phu nhân đang tức giận, đại nhân ngày trước hay dẫn phu nhân về đi, trách cho lão phu nhân tức đến mức sinh bệnh, mọi chuyện êm xuôi rồi thì lại đến giải thích.”

Thẩm Uy nghe những lời này của thẩm lão thái thái, trong lòng cũng vô cùng lạnh lẽo. Gã thật sự rất muốn khiến bà tức chết, nhưng bây giờ Ninh Vương vừa tới Tần Châu, ai cũng không biết suy nghĩ trong lòng của hắn như thế nào, gã thật sự không dám gánh vác tội danh làm tổ mẫu tức chết vào loại thời điểm như thế này, sợ Ninh Vương sẽ gϊếŧ gà dọa khỉ ra tay với gã đầu tiên, cho nên sau khi nghe xong thì cung kính nói với lão thái thái: “Vậy tổ mẫu nghỉ ngơi thật tốt, tôn nhi đi trước, hôm khác sẽ lại tới thăm người.”

Dứt lời thì lập tức xoay người rời đi, gương mặt xanh mét.

Hơn nữa, không biết đó có phải ảo giác của gã hay không, nhưng gã thật sự cảm nhận được mùi khai ngai ngái trong trà, thậm chí mùi đó còn rất giống với mùi khai của nướ© ŧıểυ trên quần áo của gã.

Điều này khiến Thẩm Uy không dám tin tưởng chắc chắn vào cảm giác của mình, đồng thời cũng cảm thấy cực kỳ ghê tởm, sau khi trở về thì súc miệng mấy chục lần, đến nổi trầy miệng rách môi, tạm thời không nói đến việc trong ba ngày sau, gã cũng không thể ăn cơm như bình thường được, bởi vì gã luôn cảm thấy ăn cái gì cũng có mùi khai của nướ© ŧıểυ, vừa cho vào miệng thì lập tức ói ra, yếu ớt vô lực.

Nói đến Tiểu Trình An của chúng ta, dưới tình huống gà bay chó sủa như thế này, cậu trợn mắt há hốc mồm bị ôm ra khỏi phòng, sau đó đứng bên ngoài mắt to trừng mắt nhỏ với Tiểu Trình Dục Xuyên lòng dạ hẹp hòi đang ôm cậu trong chốc lát rồi lại bị hắn bế trở về phòng.

Tiểu Trình An: …

Cậu nghi ngờ Tiểu Long Ngạo Thiên là hung thủ của chuyện lần này, không, cậu khẳng định! Tuy rằng cậu không có chút chứng cứ nào!

A tên Tiểu Long Ngạo Thiên này cũng quá xấu xa rồi, vậy mà lại tiểu vào trong nước trà của người khác, nhưng cậu thích, cho nên cậu quyết định tha thứ hành vi ăn hϊếp cậu trước đó của hắn!