Xuyên Thành Nhóc Phản Diện Ta Trở Thành Đoàn Sủng

Chương 26: Muốn chơi xấu? Không có cửa đâu!

Lý thị nghe vậy lập tức nóng nảy, châm chọc Thẩm Anh nói: "Song nhi thấp kém nhà ngươi thì đi làm gì? Định tự làm mất mặt à?"

Thẩm Anh liếc mắt nhìn bà ta, bình tĩnh đáp: "Ừm, vừa hay làm nền cho đôi phu thê ân ái cao quý độ lượng đệ muội đây không tốt sao?"

Trình An nằm trong lòng lão thái thái nghe vậy nhếch miệng nhỏ nhắn cười trộm.

Những lời này nghe thì có ý tán dương, nhưng đặt trên người Lý thị lại không hợp chút nào. Đầu tiên, Lý thị có dáng người đẫy đà, tướng mạo bình thường đứng cạnh Thẩm Anh cao lớn tuấn lãng tuyệt đối không thấy tôn lên cao quý hào phóng ở chỗ nào, chỉ thấy thành bà cô mập đeo vàng đeo bạc. Thứ hai, ở quận Vĩnh Gia không ai không biết, Lý thị đố kỵ không khoan dung chứa chấp thϊếp thị, Thẩm Uy lại cực kỳ háo sắc, hai người họ bằng mặt không bằng lòng, một tháng ba mươi ngày thì có tới hai mươi lăm ngày gã qua đêm ở bên ngoài, còn lại năm ngày là nể mặt thái thú quận Vĩnh Gia, phu thê ân ái cái rắm!

Lý thị nghe vậy sắc mặt nháy mắt biến đổi, muốn nổi giận.

Thẩm Uy vẫn là bộ dạng diễn trò trước mặt người khác, đi trước một bước ngắt lời Lý thị nói: "Được rồi, im miệng đi. Sao lại nói chuyện với đại ca như thế?"

Sau đó, gã nói với lão thái thái: "Đương nhiên tổ mẫu có thể dẫn đại ca, điệt nữ và tiểu điệt tử đi nếu người muốn."

Thẩm Anh nghe vậy kinh ngạc ngước mắt lên.

Lý thị và Thẩm Nguyệt Kiều lập tức sốt ruột, giận dữ hét lên với Thẩm Uy: "Lão gia (cha) sao ngươi lại…"

Thẩm Uy liếc nhìn các nàng, không vui nói: "Đây không phải chuyện đương nhiên à?"

Sau đó gã làm như yêu thương Tiểu Trình An, đứng lên cúi người sờ khuôn mặt nhỏ nhắn bụ bẫm của Tiểu Trình An.

Tiểu Trình An đang do dự tính toán xem nên cắn gã một cái, hay là né tránh, chợt nghe thấy lão thái thái kêu lên: "Uy nhi, y phục của ngươi làm sao vậy? Ướt đẫm vậy rồi sao còn mặc?"

Thì ra là lão thái thái già rồi, giác quan kém đi rất nhiều, trước đó vẫn không thấy y phục Thẩm Uy bị ướt, lúc này Thẩm Uy cúi người đến trước mặt bà mới nhìn thấy.

Thẩm Uy thấy đã đạt được mục đích, vừa lúc này tiểu nha hoàn đưa nước trà tới, gã liền mượn thế rụt lại, dù sao cũng không muốn bị tiểu vào người thêm lần nữa.

Thẩm Anh nghe vậy sắc mặt lập tức thay đổi, y cực kỳ chán ghét Thẩm Uy, từ lúc gã đi vào cũng không nhìn thẳng vào gã, đương nhiên không chú ý tới.

Tiểu Trình An vẫn luôn nằm ngang trong lòng Thẩm lão thái thái đương nhiên càng không có khả năng để ý, lúc này nghe vậy hơi ngạc nhiên, sau đó nhanh chóng hiểu tại sao tên rác rưởi kia lại mặc y phục này tới đây, không khỏi hận nghiến răng nghiến lợi.

Chắc chắn gã cố ý! Chắc chắn gã đã sớm biết lão thái thái muốn đưa họ tới yến hội, không muốn để họ đi nên cố tình tới phá hoại!

Thẩm Uy ngồi lại vị trí, nhìn Thẩm Anh đang nghiêm mặt, cười giảo hoạt âm hiểm nói: "À, cái này à, vừa rồi ta tình cờ gặp đại ca trên đường đến đây, lên tiếng chào hỏi đại ca thì bị đứa nhỏ y ôm tiểu vào, cũng không có gì quan trọng."

Thẩm lão thái thái nghe vậy sắc mặt trong nháy mắt cứng đờ, lập tức có ý muốn đưa Tiểu Trình An ra ngoài, hiển nhiên bà vẫn còn ám ảnh chuyện lần trước bị nhi tử Lý thị văng phân khắp người.

Lý thị và Thẩm Nguyệt Kiều để ý thấy y phục trên người Thẩm Uy bị ướt một mảng lớn ngay từ lúc đầu, nhưng nghĩ rằng gã ở bên ngoài không cẩn thận bị ướt, vội vàng trở về nên chưa kịp thay, cũng không nghĩ nhiều, lại không ngờ tới là như vậy.

Hai người vốn đang bực tức, nghe vậy lập tức biến thành vẻ mặt tiểu nhân vui sướиɠ khi người gặp họa, châm chọc nhìn về phía Thẩm Anh.

Cả nhà Thẩm Anh có thể lọt vào mắt lão thái thái đều là vì nhi tử ngoan ngoãn này của y khiến lão thái thái yêu thích, hiện tại độ yêu thích tiểu nhi tử này trong lòng lão thái thái đã giảm đi nhiều, còn muốn tham gia yến hội của Thái phi á? Nằm mơ đi!

Sự thật cũng đúng là vậy, nếu không phải nể tình Tiểu Trình An lanh lợi hiểu chuyện, Thẩm lão thái thái tuyệt đối sẽ không dẫn Thẩm Anh đi, hiện tại trong lòng lão thái thái đã lộ vẻ do dự.

Thẩm Uy nói xong thì đắc ý đưa tay bưng chén trà, chuẩn bị uống một hớp trà làm dịu cổ họng rồi lại đập chết Thẩm Anh, giải quyết chuyện này.

Tiểu Trình Dục Xuyên đã sớm lén trở lại, nhướng mắt, nhanh chân đi tới trước mặt lão thái thái đón Tiểu Trình An, nói: "Có lẽ hắn muốn xi xi rồi, ta ôm hắn đi xả chút."

Thẩm lão thái thái nghe vậy tất nhiên vội vàng đưa Tiểu Trình An vào tay hắn: "Đi mau, đi mau."

Tiểu Trình Dục Xuyên ôm lấy Tiểu Trình An xoay người rời đi.

Trình An bị bế đi lại phát cáu dùng sức ầm ĩ trong lòng Tiểu Trình Dục Xuyên: Ta muốn xi xi lúc nào chứ, ta vừa mới xi xi rồi không muốn nữa đâu, ngươi không được ôm ta đi, bọn họ đang ức hϊếp cha ta, để ta nghĩ cách đã!

Thẩm lão thái thái tiễn Tiểu Trình An đi thì thở phào nhẹ nhõm, ngẩng đầu lên nhìn Thẩm Uy đang ngồi đối diện đang định nói chuyện, chỉ thấy Thẩm Uy đang bưng chén trà đưa đến bên miệng, đầu tiên cúi đầu thổi thổi, sau đó ngửa đầu uống một ngụm lớn, có thể thấy gã gấp gáp trở về thực sự rất khát.

Rồi tiếp đó thấy gã đột ngột đặt chén trà xuống, vẻ mặt táo bón há miệng: "Phụt ————-"

Tiểu Trình An bị Tiểu Trình Dục Xuyên tự chủ trương ôm đến cửa mãnh liệt phản kháng, vừa định a a a hô to thì nghe được động tĩnh theo bản năng quay đầu nhìn qua.

Vừa lúc nhìn thấy Thẩm Uy phun một ngụm trà lên mặt Thẩm lão thái thái ở đối diện.

Tiểu Trình An lập tức ngu người:…?