Trong lúc Nguyễn Miên vẫn còn suy tư, nam nhân thản nhiên cất lời: “Nói một lý do để ta không gϊếŧ ngươi”
Nguyễn Miên rất muốn nói “Có bản lĩnh thì gϊếŧ ta đi, để xem ngươi chết trước hay là nữ chính chết trước?”
Vấn đề là tên này ngay cả nữ chính cũng ăn sạch sẽ, có lẽ gϊếŧ nữ chính cũng chẳng phải việc gì khó đối với hắn.
Nguyễn Miên kinh hãi.
Cô yếu đuối nói: “Không phải là vừa nãy ngài rất vừa lòng với ta sao?”
Nam nhân nhướng mày: “Mất đi trinh tiết, không phải là ngươi nên lấy cái chết để giữ gìn tiết tháo sao?”
Nguyễn Miên: “...”
Hắn đang ám chỉ ư?
Nhưng bị đâm chết rất đau đó?
Hơn nữa nếu bị đâm mà không chết thì chẳng phải sẽ càng đau đớn hơn sao?
Vả lại, cô không phải nữ tử ở thời đại này, mất đi trinh tiết cũng không đến mức phải chết.
Quan trọng nhất là, chết thì sẽ không lấy được hai nghìn điểm tích lũy!
Nam nhân chậm rãi bóp chặt ngón tay: “Ta vẫn quyết định gϊếŧ ngươi!”
Nguyễn Miên: “...”
Huynh đài, ngươi thật sự không cần đi khám bác sỹ khoa thần kinh sao?
Khuôn mặt trắng nõn của cô gái lúc này ngập đầy nước mắt, cô khẽ nức nở rồi từ từ nhắm hai mắt, cũng không cầu xin tha thứ nữa, có lẽ là đã cam chịu số phận.
Bàn tay to trên cổ đột nhiên buông ra, cảm giác hít thở không thông biến mất.
Nam nhân đưa tay vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, nói một câu không rõ ý tứ: “Ngươi muốn chết nhưng ta không muốn gϊếŧ.”
Nguyễn Miên: “...”
Mẹ nó, tên bệnh thần kinh này ở đâu ra vậy?
Bỗng nhiên, âm thanh vũ khí sắc bén chém vào không khí truyền đến!
Nam nhân nâng tay, áo choàng màu đen rơi xuống người Nguyễn Miên, hắn nắm vòng eo mảnh khảnh của cô lao ra khỏi xe ngựa.
Một trận mưa tên phóng về phía bọn họ.
Nguyễn Miên khẽ hé đôi mắt hạnh, sao còn có “chuyên mục” ám sát nữa?
Mở đầu câu chuyện có đoạn này sao?
Cũng may nam nhân này thật trâu bò, hắn vung tay áo lên, nội lực cường đại như cơn lốc, trong nháy mắt loạt mưa tên bay tới đều rơi tan tác.
Thiếu chút nữa Nguyên Miên đã hét lên 666 (*)
(*) Trong tiếng Trung, cụm số 666 được phát âm là /liùliùliù/. Cách đọc của số 666 lại có phần tương đồng với chữ 牛 phát âm là /Niú/, hàm ý của từ này là để khen ngợi một người quá giỏi và có khả năng cực kỳ “trâu bò”.
Hắc y thích khách đáp xuống, nâng kiếm lên lao tới, ngay cả một lời tàn nhẫn cũng không có.
“Không biết tự lượng sức!”
Đôi môi nam nhân cong lên, lời nói đầy vẻ châm chọc.
Nguyễn Miên: “...”
Lão đại, trước khi nói lời này, ngài có thể nhìn xem có bao nhiêu thích khách ở đây không?
Chỉ cần mỗi người nhổ một ngụm nước miếng là có thể dìm ngươi chết đuối đó!
Nam nhân nở một nụ cười như có như không nhìn cô.
Nguyên Miên im lặng như gà giả chết!
Đạo quang kiếm ảnh, sát ý dâng trào.
Nam nhân thuần thục đối phó, mặc dù hắn chỉ có tay không nhưng khi những ngón tay kia hờ hững lướt qua một cái, trong nháy mắt, máu tươi từ cổ thích khách tràn ra.
Những kẻ bị nội lực của hắn ảnh hưởng thì càng thảm hại hơn, cả lũ đều tan xác, thịt vụn rơi đầy trên mặt đất, cảnh tượng còn kinh khủng hơn phim điện ảnh.
Nguyên Miên xoay đầu nép vào trong lòng nam nhân, căn bản cũng không dám nhìn.
Nam nhân ngừng động tác lại, không nói thêm điều gì.
Cô sợ chết, vậy hắn gϊếŧ người cô lại không sợ sao?
Nguyễn Miên: Cả hai đều đáng sợ, nhưng ít nhất thì sát thủ không phải người chết, hơn nữa còn là một người vô cùng đẹp trai!
Nam nhân: “...”
Khóe mắt Nguyễn Miên liếc thấy cây đao đang chém tới, cô không chút do dự né tránh, để người nào đó trở thành lá chắn của mình!
Nam nhân đỡ được đòn đánh lén, hắn cắm thẳng lưỡi đao vào đầu thích khách.
Hắn lại đưa mắt về phía Nguyễn Miên, ánh mắt sâu thẳm đến đáng sợ.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Nguyễn Miên trở nên mờ mịt, giống như tỏ vẻ: ta là ai, đây là đâu?
Nếu cô nói rằng đây chỉ là một phản xạ có điều kiện thì không biết vị huynh đệ này có tin không?
Về phần lấy thân mình ra đỡ đao?
Nguyễn Miên: Không được không được, đau lắm!
Người anh em này cũng không phải nam chính, cô không cần phải công lược hắn, chắn đao cái quái gì chứ?
Nam nhân kêu “a” một tiếng không rõ ý tứ, sau đó hắn buông tay ra, để nữ nhân ngu xuẩn này ngã dập mông.
A...
Nguyễn Miên thầm mắng cẩu nam nhân, nhưng trên mặt vẫn tràn ngập vẻ sợ hãi.
Cô lấy áo choàng của hắn quấn lên người mình, sau đó chống đỡ đôi chân run rẩy đứng lên, tiếp tục trốn sau nam nhân.
Lúc này, một đám người mặc áo xanh đeo mặt nạ quỷ, tay cầm Tú Xuân đao chợt lao vào chiến trường giống như yêu ma.
Thời điểm này, Nguyễn Miên thầm hô “Xong đời!”, chỉ thấy đám người áo xanh kia giơ tay chém xuống giống như tử thần, thu hoạch tính mạng thích khách.
Nguyễn Miên: A, thì ra là người đến giúp đỡ!
Cô yên tâm rồi... hả?
Dường như có điểm không đúng!
Quần áo của những người này rất giống nhau, chẳng lẽ bọn họ là cẩm y vệ trong truyền thuyết?
Từ từ, Tú Xuân đao, phi ngư phục... hình như chính là cẩm y vệ!
Khi Nguyễn Miên còn đang ngây ngốc, đám cẩm y vệ gϊếŧ xong thích khóc liền thu đao sau đó quỳ gối trước mặt dã nam nhân cô nhặt được: “Chủ tử.”
Nguyễn Miên: “...”
Cẩm y vệ là thị vệ thuộc về đế vương, chủ tử của bọn họ vĩnh viễn chỉ có một người!
Nguyễn Miên ngơ ngác nhìn nam nhân trước mặt, cả người cô như bị sét đánh, dường như vừa chịu sự đả kích vô cùng kinh khủng.
Cô ôm ngực, hít một hơi thật sâu rồi hôn mê bất tỉnh.