Thế giới 1: Bạo quân và tiểu yêu phi
Tại vùng thôn quê hoang dã, một chiếc xe ngựa dừng lại trong rừng cây, con ngựa có chút nóng nảy liên tục đá chân.
Từ trong xe mơ hồ truyền ra tiếng khóc nức nở tội nghiệp.
Nguyễn Miên ôm bộ quần áo bị xé nát ngồi co rúm lại ở trong góc xe ngựa, qua lớp tóc đen hơi rối xõa xuống có thể mơ hồ thấy vết xanh tím trên làn da trắng nõn kia.
Đôi mắt hạnh lờ mờ hơi nước, từng giọt lệ như những hạt trân châu rơi xuống, trông cô vừa yếu đuối vừa bất lực.
Ánh mắt lạnh như băng dừng trên người cô, Nguyễn Miên nhanh chóng che miệng mình lại, càng run rẩy hơn.
Chủ nhân của ánh mắt mặc một cái trường bào màu đen, hắn hờ hững lười biếng ngồi dựa trong xe ngựa, đôi chân dài bắt chéo, ngón tay thon dài như trúc đặt phía trên, gương mặt góc cạnh sắc sảo trông vô cùng đẹp trai và cao quý.
Hắn ngồi yên,không làm gì cả,bờ môi mỏng lạnh lùng nhàn nhạt phun ra hai chữ: “Lại đây.”
Nguyễn Miên: Ai muốn qua chứ? Ma quỷ!
Cô gái run lập cập khẽ đi qua!
Nguyễn Miên gào khóc hai chữ không muốn không muốn trong lòng, cô hận không thể quay về một canh giờ trước tự tặng cho mình mấy cái bạt tai.
Nam nhân ven đường có thể tự tiện cứu như vậy sao?
Có vết xe đổ là tên cặn bã họ Phó trước đó... sao cô lại quên mất chuyện bây giờ mình là nữ chính trong ngược văn được chứ?
Nhặt một dã nam nhân ven đường chẳng khác nào đem một cơn giông về cả!
Lẽ ra trước đó cô nên để xe ngựa đi thẳng qua... Nghĩ đến nam nhân khủng bố vừa trấn áp mình, trái tim nhỏ của Nguyễn Miên càng thêm run rẩy.
Ngẫm lại thì quả thực không thể đi thẳng qua được, nhưng cô vẫn nên giơ roi thúc ngựa chạy đi thật xa thì hơn!
Bây giờ thì hay rồi!
Tự dâng mình lên miệng sói!
Chỉ là, trong cốt truyện có đoạn này sao?
Thể xác và trái tim của nữ chính không phải đều thuộc về nam chính hay sao?
Vì sao cô lại phải khom lưng cúi đầu trước một nam nhân lỗ mãng không biết là sắm vai nào trong câu chuyện?
Quan trọng là...
“Em gái hệ thống, vì sao vừa nãy không rút linh hồn ta ra?”
Hệ thống: ... Không có tín hiệu!?
Nguyễn Miên: “...”
Ngươi là hệ thống chủ thần cao cấp, bây giờ lại nói với ta là không có tín hiệu ư?
Có muốn ta gọi 10086 để sửa chữa một chút không?
Hệ thống giả chết!
Nguyễn Miên: “...”
Vẫn là cô tự suy nghĩ rõ ràng!
Phải làm sao mới có thể hoàn thành nhiệm vụ, kiếm chút tiền trang trải cho cuộc sống?
Nguyễn Miên là một nhân viên nhỏ tại tổng bộ vũ trụ thời không.
Trước đây, cô siêng năng làm việc ở bộ phận nữ phụ, cuối cùng nhận được đánh giá cao của cấp trên và được chuyển sang bộ phận nữ chính.
Nguyễn Miên luôn nỗ lực kiếm điểm tích lũy để đổi lấy một cơ thể và được sống những ngày ăn không ngồi rồi, vì thế cô dứt khoát tiếp nhận cốt truyện nữ chính ngược văn có điểm tích lũy cao nhất.
Nữ chính ngược văn chính đầu tiên sẽ bị nam chính ngược, bị nữ phụ ngược, bị các nhân vật qua đường ngược không chút thương tiếc.
Nhưng sau đó bằng vào hào quang thánh mẫu của bản thân, nhân vật này vẫn ngoan cường sống đến đại kết cục khiến cho tất cả mọi người đều áy náy.
Đối với người khác mà nói thì kiểu nhân vật này chính là ác mộng!
Nhưng với Nguyễn Miên thì?
Điểm tích lũy! Điểm tích lũy! Chính là điểm tích lũy!
Phải biết rằng trước kia Nguyễn Miên là nhân vật quần chúng, cho dù bị chết thảm cũng chỉ nhận được cao nhất là một trăm điểm tích lũy.
Nhưng ở bộ phận nữ chính, khởi điểm là một nghìn điểm, nữ chính ngược văn còn cao hơn gấp đôi, tận hai nghìn!
Ở thế giới cũ của cô, một điểm tích lũy có thể thành một nghìn tệ!
Vậy thì hai nghìn điểm tích lũy có thể đổi được bao nhiêu tệ chứ?
Nguyễn Miên dường như thấy từng xấp tiền giấy vung về phía mình!
Không phải là kiểu truyện “Nam chính ngược ta trăm ngàn lần, ta vẫn đối xử nam chính như mối tính đầu” sao?
Nguyễn Miên: Ta đi, ta có thể!
Nhưng mà cô vẫn còn rất trẻ!
Cô không ngờ rằng muốn làm nữ chính ngược văn lại khó khăn đến vậy, vừa bắt đầu đã phải thất thân!
Nếu không thì sẽ mất hai nghìn điểm... A, nói nhầm rồi, là mất nam chính mới đúng.
“Ngươi đang nghĩ gì?”
Nam nhân lạnh lùng tà ác nắm lấy cằm Nguyễn Miên, con ngươi sâu như vực thẳm đáng sợ hung dữ nhìn chằm chằm cô.
Nước mắt Nguyễn Miên chảy ra càng dữ dội.
Gương mặt nam nhân hiện lên vẻ ác độc: “Ngươi khóc cái gì?”
Nguyễn Miên: “Ta, ta sợ...”
Nam nhân: “Ngươi sợ hãi là bình thường.”
Nguyễn Miên: “...”
Ánh mắt nam nhân dừng ở trên cánh môi sưng đỏ của cô, bờ môi ngọc có một vết thương nhỏ, khi cô khóc sẽ có chút máu trào ra.
Hắn đột nhiên cúi đầu, ngậm lấy những giọt máu này, đôi mắt lạnh lẽo híp lại giống như đang thưởng thức mỹ thực, có lẽ hương vị cũng không tệ nên hắn tỏ ra khá hài lòng.
Nguyễn Miên: “...”
A a a a a, mẹ ơi, nơi này có biếи ŧɦái, cứu con với!
Càng đáng sợ hơn là, bàn tay to lớn của nam nhân lúc này đang đặt trên chiếc cổ trắng nõn mỏng manh của cô.
Ngón tay thon gọn đẹp đẽ lại giống như lưỡi hái của tử thần đoạt mệnh.
Ánh mắt khủng bố của nam nhân chợt lóe, tựa như hắn đang nghĩ nên chậm rãi bóp chết hay lập tức vặn cổ cô?
Nguyễn Miên: “...”
Không thể để lại cho cô một đường sống sao ca?
Ăn xong liền gϊếŧ, ngươi là nhân vật phản diện sao?