Dị Nhãn Phòng Đông - Anh Chủ Nhà Có Cặp Mắt Kỳ Lạ

Quyển 1 - Chương 5.7: Bạn cùng phòng giá đáo

An Nhiên do dự một hồi, rồi bỗng tỏ vẻ kiên định như thể đã hạ quyết tâm gì, nói: “Tôi thật sự xin lỗi về chuyện này. Dù sao chúng ta sẽ phải sống cùng nhau một thời gian, nên tôi không giấu hai người nữa. Tôi tưởng nhầm có hỏa hoạn là vì tôi nhìn thấy một đám khói màu đen bay ra từ phòng Lâm Tuấn.” “Đám khói màu đen?”

“Ừ. Nhưng sau khi phá cửa xông vào, tôi thấy đám khói đó nhanh chóng chui vào ấn đường của Lâm Tuấn và biến mất.” “…” Nhìn An Nhiên nói một cách nghiêm tục, anh em nhà họ Lâm nhất thời không biết nói gì. “Nói ra thì, mấy buổi chiều gần đây chẳng phải anh Phong qua nhà Lâm Tuấn giúp dọn đồ sao? Thực ra mỗi lần anh về, tôi đều nhìn thấy một vật thể màu đen kỳ quái bám trên người anh. Có điều, thứ ấy không chịu nổi huyết khí của anh Phong, nên đều nhanh chóng tiêu tan, vì thế tôi mới không nói cho anh biết.” An Nhiên ngừng lại, quay sang Lâm Tuấn nói: “Lâm Tuấn, cậu phải cẩn thận một chút, đám khói đen đó cảm giác rất u ám, không phải thứ gì tốt lành, nếu cậu có thời gian, hãy tìm thầy nào đáng tin cậy xem đi!”

Nói xong, An Nhiên không để hai người nói thêm điều gì, bèn rời khỏi phòng Lâm Tuấn, nói: “Tôi sắp muộn làm rồi, tôi đi trước! Nếu muốn mua cửa mới, hai người có thể đến phòng quản lý lấy số điện thoại của công ty nội thất, mua qua phòng quản lý giới thiệu sè được giảm 20%.” Sau khi An Nhiên vội vã đóng cổng, Lâm Tuấn mới quay sang nói: “Vừa rồi anh ta nói gì vậy? Muốn rũ bỏ trách nhiệm cũng phải tìm lý do nào bình thường chút chứ?” “Anh nghĩ cậu ấy nói nghiêm túc đấy.” “Hả? Anh hai không tin chuyện lố bịch của anh ta đấy chứ?”

“Tuy anh không chắc thứ An Nhiên nói tới có tồn tại, nhưng ít nhất cậu ta thực sự nghĩ thế. Ngày đầu tiên anh từ nhà em về, An Nhiên cũng có biểu hiện kỳ lạ. Lúc cậu ta kêu có hỏa hoạn, dáng vẻ sợ hãi đó cũng không phải giả vờ. Hơn nữa, khi cậu ta nói những lời hồi nãy, từ sự di chuyển của đôi mắt, trạng thái của đồng tử, đến nhịp tim, hơi thở đều không có dấu hiệu nói dối.”

Câu cuối của Lâm Phong nghe có vẻ khó tin, nhưng Lâm Tuấn không nghi ngờ khả năng của anh trai, hoàn toàn không cảm thấy lạ khi Lâm Phong nói có thể kiểm tra được nhịp tim, hơi thở của An Nhiên. “Anh ta không bị điên đấy chứ? Suy nghĩ mất kiểm soát hay gì?” “Suy nghĩ mất kiểm soát không có nghĩa là điên.” Lâm Phong chỉnh lại, sắc mặt nghiêm họng, nói: “Tình trạng của em lúc nãy quả thực có gì đó không đúng. Tiếng An Nhiên đập cửa hô hoán to như vậy, cả âm thanh khi anh đạp cửa nữa, nhưng em vẫn ngủ say không hề tỉnh giấc. Đề phòng vẫn hơn, em nên nghe lời An Nhiên, tìm thầy nào có khả năng xem đi!” Lâm Tuấn nghe vậy, lập tức xù lông như con mèo bị giẫm phải đuôi, nói: “Không cần đâu! Xem xét gì chứ, việc quê mùa như thế em không làm đâu! Giờ đã là thời đại công nghệ rồi! Dù sao em cũng là một sinh viên đại học, không tin vào mấy thứ mê tín phong kiến đó!” Lâm Phong không phải người thích quản thúc em trai, bản thân cậu cũng không tin vào quỷ thần. Nghe vậy, Lâm Phong không miễn cưỡng nữa, chỉ chốt một câu: “Vậy em phải chú ý, nếu người không khỏe phải đến bệnh viện kiểm tra nghe chưa!” Lâm Tuấn gật đầu, song vẫn khinh thường không để tâm chuyện đó nữa.