Để Ý Tôi Một Chút

Chương 8

Buổi chiều cuối mùa hè rất dễ khiến con người ta buồn ngủ.

Doãn Triệt ngồi dưới ánh mặt trời ấm áp tầm nhìn bị một mảng ánh sáng màu vàng cam che mờ đi xung quanh cảm giác như mơ màng sắp ngủ.

Bỗng nhiên trước mắt tối sầm bị một cái bóng đen không rõ là ai đã chặn mất ánh sáng.

Cậu nhíu mày đôi mắt mở ra.

“Tỉnh lại đi nhóc con, có người đến báo danh này.”

Doãn Triệt mở to hai mắt cuối cùng cũng nhìn thấy rõ người tới.

“Ở đâu…” Cậu nhìn lướt qua một vòng không thấy người nào khác, thân thể lắc trái lắc phải nhìn phía sau Tưởng Nghiêu “Không có ai hết, cậu lừa tôi à.”

Tưởng Nghiêu chống xuống bàn cười với cậu: “Tôi không phải là người sao?”

Doãn Triệt sửng sốt: “Cậu muốn báo danh?”

“Đúng vậy.”

“Cậu có biết đây là câu lạc bộ gì không?”

“Tôi đương nhiên biết rồi, ở đây không phải có viết hay sao Câu lạc bộ Thủ công mỹ nghệ hay sao.”

So với các câu lạc bộ khác, gian hàng câu lạc bộ của Doãn Triệt thực sự rất tồi tàn, thậm chí không có một cái bảng hiệu vì vậy cậu liền lấy một tờ giấy trắng dùng bút dạ viết “Câu lạc bộ Thủ công” trải lên bàn sau đó dùng một cái ống bút gỗ đè lên.

Trên bàn rải rác bày mấy món đồ chơi thủ công phần lớn là do Doãn Triệt lấy từ trên giá sách ký túc xá mang tới mới miễn cưỡng trang trí được mặt tiền.

“Câu lạc bộ này chỉ có mình tôi.” Doãn Triệt nói thật “Không có tiền vốn phải tự mình bỏ tiền ra. Cũng không có hoạt động gì, khá là nhàm chán.”

“Vậy vừa vặn thật tôi đây là muốn tìm một câu lạc bộ như vậy để đυ.c nước béo cò* mà thôi.” Tưởng Nghiêu cầm bút lên viết vào bản đăng ký “Ký tên ở đây là đủ rồi đúng không?”

*Đυ.c nước béo cò:

Nghĩa đen: Cò đã nhân cơ hội “nước đυ.c”, không cần phải vất vả, bì bõm đêm hôm mà vẫn kiếm được miếng mồi ngon, nuôi thân béo mầm.

Nghĩa bóng: Câu thành ngữ đã phê phán hành vi đốn mạt của những kẻ cơ hội. Những kẻ ấy sẽ ngồi chờ đợi, rình xem con người ta khó khăn nhất để trục lợi, kiếm chác trên nỗi đau của họ. Đó là những hành vi vô nhân tính, của những kẻ máu lạnh, thờ ơ trước nỗi đau của đồng loại.

“...Ừm.”

Tưởng Nghiêu viết hai nét là ký xong: “Ok.”

Doãn Triệt: “...”

Cái gì vậy? Có phải là tiếng người không thế?

“À không đúng…” Tưởng Nghiêu đột nhiên nói.

Trong lòng Doãn Triệt căng thẳng: “Làm gì cậu muốn đổi ý à?”

“Không phải tôi chỉ là cảm thấy hơi kỳ lạ, vừa rồi Dương Diệc Nhạc nói với tôi nếu câu lạc bộ ít hơn mười thành viên thì sẽ bị giải tán. Câu lạc bộ của cậu chỉ có một mình cậu? Làm thế nào có thể được tiếp tục hoạt động? Không phải là ngày mai sẽ biến mất chứ?”

“Ai nói chỉ có một mình tôi?”

“Chẳng lẽ còn có người khác? Có bao nhiêu người thế? Nếu quá nhiều người tôi thực sự sẽ đổi ý đó, tôi chỉ muốn tìm một nơi yên tĩnh mà thôi.”

Doãn Triệt: “Còn có một hội trưởng học lớp 12, sức khỏe cậu ấy không tốt đã xin nghỉ học rồi.”

“Chỉ có hai người các cậu thôi?”

“Vốn còn có mấy người về sau…”

Sau đó cậu gia nhập tất cả mọi người đều rời đi.

“Sau này hội trưởng đem câu lạc bộ giao lại cho tôi nhưng tôi quản lý không tốt, hiện tại chỉ còn lại một mình tôi.”

Lại vòng trở về vấn đề ban đầu.

“Một mình cậu làm sao có thể tiếp tục làm được?”

“Bởi vì tôi… Nhờ phụ huynh nói chuyện với hiệu trưởng.”

Tưởng Nghiêu chợt hiểu ra: “À—suýt chút thì quên mất Doãn thiếu gia là tầng lớp đặc quyền vô lễ, vô lễ rồi.”

Tưởng Nghiêu người này đôi khi là một người tử tế nhưng hầu hết thời gian thì anh không phải là người tốt gì.

Giống như bây giờ.

Tay Doãn Triệt dùng sức rút đi tờ báo danh đã điền xong lạnh lùng nói: “Nếu cậu là người mới, tới xét về thâm niên học kỳ này công tác dọn dẹp phòng của câu lạc bộ liền giao cho cậu.”

“Hả? Một mình cậu cũng có phòng riêng? Cái nào?”

“306.”

“...Hả?”

Doãn Triệt giơ tay lên chỉ vào khoảng không hướng về phía ký túc xá nhìn anh nói:

“Ký túc xá của tôi.”

Tan học vào thứ sáu.

Tưởng Nghiêu đúng giờ tham gia hoạt động câu lạc bộ đầu tiên của trường mới trong học kỳ này nên có chút long trọng đã gội đầu và thay đồ thành quần áo của mình.

Sau đó đến ký túc xá bên cạnh gõ cửa.

“Triệt Triệt…Tôi đến ngủ. Không phải tôi đến tham gia hoạt động của câu lạc bộ!”

Doãn Triệt đen mặt mở cửa: “Cậu có thể hay không đừng lúc nào cũng la hét lung tung như vậy.”

“Vậy cậu muốn tôi gọi như thế nào? Tiểu Triệt Triệt? Triệt bảo bối? Em trai Doãn?”

Cái sau còn xấu hổ hơn cái trước.