Để Ý Tôi Một Chút

Chương 7

Nhờ có đêm nay, mối quan hệ giữa hai người đã trở nên bớt căng thẳng hơn so với lúc trước, sau hai tuần nhập học, Tưởng Nghiêu cùng với bạn cùng bàn của anh cũng không phát sinh cuộc mâu thuẫn nào.

Những xích mích nhỏ nhặt trong cuộc sống hàng ngày là điều không thể tránh khỏi, có lúc bất đồng quan điểm, động tĩnh có hơi lớn khiến cho học sinh xung quanh sẽ chú ý tới, thời gian trôi qua ấn tượng ban đầu của lớp 1 đối với Tưởng Nghiêu dần dần thay đổi.

“Tưởng Nghiêu, không ngờ cậu lại dám đối đầu trực diện với Doãn Triệt như vậy, tớ đã đánh giá thấp cậu rồi.” Chương Khả kính nể nói.

Trong giờ học thể dục, thời gian rảnh rỗi đa số Alpha về cơ bản đều đi chơi đá banh, Beta và Omega chủ yếu đứng ngoài quan sát.

Thời tiết nắng nóng, hoạt động một chút liền đổ mồ hôi, buổi chiều còn có hai tiết học nếu quần áo dính vào người sẽ rất khó chịu nên Tưởng Nghiêu không tham gia chơi mà cùng với Chương Khả tìm một cái ghế dài ngồi bên cạnh sân thể dục.

Hai tuần qua, anh gần như đã làm quen hết với tất cả các bạn cùng lớp, cũng không cố ý che giấu bản tính của mình. Lớp 1 bây giờ đều biết học sinh mới chuyển tới không phải là trạch nam, tuy rằng bề ngoài bình thường không có gì lạ nhưng tính cách lại rất vui vẻ, thỉnh thoảng còn có chút đen tối.

Tìm kiếm một vòng xung quanh chỉ còn có mỗi chỗ của Doãn Triệt đang ngồi là còn hai chỗ trống Chương Khả do dự không dám đi qua, Tưởng Nghiêu thì lại trực tiếp ngồi bên cạnh Doãn Triệt vẫy tay với cậu ta: “Nào Chương Khả, lại đây ngồi đi, bạn cùng bàn của tôi cũng không có ăn thịt người.”

Sắc mặt Doãn Triệt có chút thối: “Cậu đυ.ng phải tôi rồi.”

Tưởng Nghiêu cúi đầu nhìn xuống thấy góc đồng phục của hai người chạm vào nhau.

“...”

Tưởng Nghiêu cầm vạt áo đồng phục kéo về phía mình một centimet: “Cậu đúng là khó hầu hạ, đối với bạn bè cũng không thân thiện chút nào…Này cậu có cảm thấy nóng không sao mà gài cúc áo cao như vậy?”

Nhất Trung có rất nhiều loại đồng phục học sinh chẳng hạn như quần áo thể thao tay dài, tay ngắn vân vân… Hầu hết học sinh đều mặc theo mùa và dịp mà Doãn Triệt từ khi khai giảng đến bây giờ chỉ mặc áo sơ mi trắng, nút áo được cài đến cái trên cùng học thể dục cũng không thay đồ.

Nếu không phải biết nhà họ Doãn có tiền còn tưởng rằng cậu chỉ mua một bộ đồng phục này.

“Không nóng.” Doãn Triệt nhíu mày “Cậu ngồi xích qua một chút, đừng dựa vào tôi gần như vậy.”

“Không được, Chương Khả còn phải ngồi ở đây, xích qua thì cậu ấy không ngồi được mất, hay là cậu di chuyển qua bên cạnh đi.”

“Không muốn.”

“Cậu không đi qua vậy tôi đành phải nhích qua.” Tưởng Nghiêu làm bộ dựa vào người cậu.

Doãn Triệt lập tức đứng dậy giống như là bị chọc cho xù lông nói: “Cậu có bệnh à?”

Tưởng Nghiêu cười hỏi: “Vậy cậu có thuốc không?”

Một cao thủ hạng đồng như Doãn Triệt ngay cả mắng chửi cũng không nói được mấy lời căn bản không thể vượt qua qua vị trí hoàng kim đẳng cấp như Tưởng Nghiêu được, nghẹn cả nửa ngày cuối cùng xoay người bực bội rời đi.

Chương Khả ở một bên nhìn đến trợn mắt há hốc mồm, không ngừng vỗ tay tán thưởng: “Tưởng Nghiêu cậu thực sự rất lợi hại nha.”

Tưởng Nghiêu đã lâu không nghe qua xưng hô này cảm thấy vô cùng thân thiết vẫy tay với cậu ta: “Lại đây ngồi người anh em.”

Chương Khả tung ta tung tăng chạy qua ngồi xuống: “Làm khó cậu quá, bị cậu ấy đánh còn phải ngồi cùng bàn với cậu ấy, Doãn Triệt, người này tính tình thật sự rất kỳ quái, bình thường chúng tớ đều cách xa cậu ta.”

Anh đương nhiên thấy được điều đó. Mấy ngày trước Tưởng Nghiêu bị kéo vào lớp 1 phát hiện nhân số ít hơn một người thậm chí không cần xem qua cũng biết người bị thiếu là Doãn Triệt.

“Kỳ thật cậu ấy không có đáng sợ như vậy, chỉ là một Beta mà thôi, các cậu nhiều người như vậy mà còn sợ bị một Beta khi dễ sao?”

“Nhưng mà nhà cậu ấy rất có tiền, lỡ như chọc phải cậu ấy thì cậu ấy m bảo ba cậu ta đuổi tớ ra khỏi trường thì phải làm sao bây giờ? Tớ cũng không dám mạo hiểm.”

Tưởng Nghiêu tưởng tượng bộ dáng Doãn Triệt ỷ thế bắt nạt người khác… Thật sự không thể tưởng tượng được.

“Cậu ấy sẽ không.”

“Cậu có chắc không đó? Cậu lấy kết luận này ở đâu vậy?”

“Chính là cảm thấy như vậy?”

Chương Khả nghi hoặc liếc mắt nhìn anh một cái, đem người trước mặt xếp vào hàng ngũ “cổ quái”. Bất quá trình độ so với Doãn Triệt nhẹ hơn một chút, tạm thời có thể không quan tâm đến.

“Cho dù cậu ta không nói cho ba cậu ta biết thì cậu ta vẫn còn một người em trai Alpha, lỡ như em trai cậu ta đến thay anh trai là hắn báo thù thì làm sao bây giờ?”

Tưởng Nghiêu nhịn không được mà cười.

Em trai cậu? Em của cậu ấy cũng không giúp các cậu cùng khi dễ cậu ấy là đã không tệ rồi.

Nói đến em trai Doãn Triệt, Tưởng Nghiêu có chút tò mò: “Em trai cậu ấy tên gì thế? Lớp nào? Lần trước tôi tôi có gặp qua một lần, bộ dạng lớn lên nhìn cũng rất được.”

Chương Khả trừng mắt nhìn: “Chỉ là được thôi? Khẩu khí của cậu không nhỏ đấy, em trai cậu ta chính là giáo thảo nổi tiếng của trường chúng ta, Doãn Trạch lớp 3, cậu thế mà lại không biết sao?”

Ồ hoá ra là tình địch cướp tài nguyên Omega của anh.

“Tôi đúng thật sự là không biết.”

“Vậy tin tức của cậu cũng quá chậm rồi, sau này nghe tớ nói nhiều hơn đi, nhanh chóng cập nhật được tin tức.” Chương Khả hiếm khi có được khoảnh khắc thể hiện cảm giác ưu việt “Doãn Trạch là Alpha nổi tiếng nhất trong trường chúng ta, mọi người ở trường khác đều biết đến cậu ấy, trong nhà có tiền, lại rất đẹp trai, Omega thích cậu ấy có thể xếp vòng quanh sân thể dục mười vòng!”

“Toàn bộ Omega độc thân ở Tây Thành cộng lại cũng không có nhiều như vậy đúng không?”

“Khụ khụ tớ đây là đang sử dụng biện pháp tu từ nói quá, thầy Ngô đã dạy rồi, cậu có chú ý nghe giảng bài không đấy…Đây không phải là trọng điểm, trọng điểm là Doãn Trạch có nhân khí cao vô cùng, hơn nữa pheromone cũng rất cao khiến cho một đám Omega mê mệt đến choáng váng đầu óc, ngay cả Omega menly như lớp trưởng tụi mình cũng không thoát khỏi.”

Chương Khả nhìn xung quanh sau đó khoá chặt về một hướng: “À tiết thể dục của lớp tụi mình vừa hay trùng với tiết của lớp 3, cậu xem ở nơi đông người nhất chắc chắn là Doãn Trạch đang chơi bóng ở bên đó bên cạnh người đang múa may quay cuồng còn không phải là lớp trưởng lớp chúng ta hay sao?”

Tưởng Nghiêu theo tầm mắt của cậu ta nhìn qua xung quanh sân bóng rổ có tới mấy vòng người so với mấy sân khác còn đông đúc hơn căn bản không nhìn thấy được người đang chơi bóng chỉ truyền đến từng tràng cổ vũ kịch liệt.