Chu Hoài Sinh kéo cậu sang một bên, tắt ga, hàng xóm thấy anh đang bận, vội dắt Tiểu Toàn rời đi trước, Chu Hoài Sinh tiễn hàng xóm rồi quay lại, làm nguội nồi rồi mới cho nước vào rửa.
Lâm Tri Dịch khoanh tay đứng bên cạnh, nhỏ giọng nói: “Tui nhớ tên tui rồi.”
Chu Hoài Sinh quay đầu lại: “Thật sao?”
“Thật đó, tui tên là Tiểu Khuyết, cậu ta tên Tiểu Toàn, vậy tui tên Tiểu Khuyết.”
Chu Hoài Sinh thở dài nói: “…Đừng gây chuyện nữa.”
“Hừ!”
Lâm Tri Dịch vẫn rất tức giận, nhưng cậu cũng chột dạ vì đã làm cháy nồi, cầm lấy chai nước rửa bát âm thầm ấn hai lần vào trong nồi, “Tui sai rồi.”
Cậu nhận lỗi còn nhanh hơn phạm lỗi, Chu Hoài Sinh bất lực, muốn nghiêm mặt dạy dỗ cậu một phen, nhưng cuối cùng lại không khỏi cười lớn.
Chu Hoài Sinh không thường xuyên cười, lúc nào anh cũng trông nghiêm túc, già dặn, nhàm chán, nhưng khi anh cười rộ lên lại rất đẹp, ngũ quan đều giãn ra, tăng thêm một chút sức sống, bờ vai và lưng rất rộng, giống như chỉ cần ở bên cạnh anh, Lâm Tri Dịch sẽ cảm thấy vui vẻ, không cần lo lắng gì cả, cậu đi tới, từ phía sau ôm lấy eo Chu Hoài Sinh.
Cậu thản nhiên nói: “Anh đừng nói chuyện với người khác nữa, cũng không được thích Tiểu Toàn.”
“Cậu ấy vẫn còn nhỏ.”
“Tui cũng vậy.”
“Cậu còn không nhớ nổi mình bao nhiêu tuổi.”
Lâm Tri Dịch chống nạnh nói: “Tui nhớ rồi, năm nay tui hai mươi ba tuổi, có một vị hôn phu tên là Chu Hoài Sinh.”
Chu Hoài Sinh đã quen rồi, tiếp tục rửa nồi, không để ý đến Lâm Tri Dịch đang đu trên người mình.
Buổi tối đi ngủ, Chu Hoài Sinh tắm rửa xong trở về phòng, Lâm Tri Dịch đang lăn lộn trên giường cắm trại, “A Hoài, tối nay anh với tui ngủ chung nha”
“Không được.” Chu Hoài Sinh đi tới, mang cả chăn và Lâm Tri Dịch ném lên giường.
“A Hoài, tui không thích anh nữa, tui bắt đầu thấy ghét anh rồi đó, anh là người xấu, không có chỗ nào tốt hết, được cái cơm chiên anh làm ngon, nhưng mà tui cảnh cáo anh, tui không ăn thêm chén thứ hai nào nữa, hừ. Ngày nào anh cũng chọc tức tui, từ nay về sau tui chỉ ăn một chén cơm chiên thôi, coi anh phải làm sao, hừ!”
Chu Hoài Sinh chắp tay sau đầu nhìn trần nhà, căn phòng tối tăm trở nên bớt im lặng hơn trước, bên tai có thể nghe thấy tiếng lảm nhảm của Lâm Tri Dịch.
Nhóc con gây rối, thật dễ thương.
“Thôi bỏ đi, tui còn thích anh lắm A Hoài, tui còn muốn ăn hai chén cơm chiên trứng.”
Chu Hoài Sinh nhếch môi cười.
“A Hoài, ngủ ngon.”
Chưa đầy nửa tháng sau, Chu Hoài Sinh đi làm về ở phòng khám trở về, Lâm Tri Dịch đang ngồi trước cửa nhà đợi anh, từ xa nhìn thấy bóng dáng anh, Lâm Tri Dịch liền chạy tới, lao vào trong lòng Chu Hoài Sinh.
“Sao vui vậy?”
“Tui thắng được mười đồng.”
Chu Hoài Sinh khó hiểu, người hàng xóm bên cạnh cười nói: “Cậu ấy chơi cờ với chú Vương, thắng liền năm ván, chú Vương tức giận đến mức đưa cho cậu ấy mười tệ, bảo cậu ấy đi ra chỗ khác chơi.”
“Cậu biết chơi cờ?” Chu Hoài Sinh hỏi Lâm Tri Dịch.
“Biết chứ, tui có thể chơi cờ tướng, cờ vây, cờ vua, còn có thể cưỡi ngựa. A Hoài, con ngựa của tui tên là Amundsen, năm nay nó sáu tuổi.”
Chu Hoài Sinh yên lặng nhìn cậu.
“Sao vậy?” Lâm Tri Dịch sờ sờ mặt anh.
Chu Hoài Sinh nhớ tới chiếc áo khoác hàng hiệu nổi tiếng của Lâm Tri Dịch, sau khi về nhà, Lâm Tri Dịch lại bám lấy anh, Chu Hoài Sinh hỏi cậu: “Sao cậu có thể nhớ hết mọi thứ, lại không nhớ tên của mình?”
“Tên tôi là Cố Tri Dịch, tôi nhớ rồi.”
Chu Hoài Sinh thực sự không tin: “Tôi sẽ dẫn cậu đến thành phố lớn tìm gia đình cậu, cậu không thể mãi mắc kẹt ở cái thôn nhỏ này được.”
Lâm Tri Dịch vòng tay qua cổ Chu Hoài Sinh, vui vẻ hỏi: “Anh dẫn tui đi chơi hả, A Hoài?
Chu Hoài Sinh gật đầu: “Ừ, cậu muốn đi đâu?”
“Chỉ cần A Hoài ở bên cạnh tui, đi đến đâu cũng được”
Cậu nhân lúc Chu Hoài Sinh không để ý, kiễng chân chuẩn bị đánh lén, nhưng khi đến gần, Chu Hoài Sinh nghiêng đầu, Lâm Tri Dịch chỉ hôn lên môi Chu Hoài Sinh.
Sắc mặt Chu Hoài Sinh thay đổi, anh mở cửa để gió lạnh thổi vào trấn tĩnh tâm tình, anh biết mình phải nhanh chóng giải quyết chuyện của Lâm Tri Dịch, nhanh chóng để cậu trở về thế giới của mình càng sớm càng tốt.
Nếu tiếp tục trì hoãn, Chu Hoài Sinh sẽ không nỡ để cậu đi…