Lâm Diễn Đức cư xử như một người cha tốt trước mặt Lâm Tri Dịch, còn chăm sóc cho Cố Niệm rất tốt.
Lâm Tri Dịch nhớ lại có một lần, Cố Niệm đột nhiên nổi điên, đập vỡ chiếc ly trong tay, Lâm Diễn Đức che trước mặt cậu, những mảnh thủy tinh cắt trúng cánh tay của Lâm Diễn Đức, nhưng ông lại nói với Lâm Tri Dịch rằng không sao.
Mãi về sau, Lâm Tri Dịch mới biết Lâm Diễn Đức giả vờ tốt bụng chỉ để lừa gạt cổ phần của Cố Niệm, trước khi qua đời Cố Niệm rất tỉnh táo, bà đã gọi luật sư và để lại toàn bộ tài sản của mình cho Lâm Tri Dịch.
Lâm Tri Dịch không cần tiền, cậu chỉ muốn biết tại sao nhà mình lại thành ra như thế.
Tại sao giữa hai người không yêu nhau lại muốn mang một sinh mệnh khác đến thế giới này? Lâm Tri Dịch chưa bao giờ vui vẻ vì đã đã thế giới này, “cha mẹ” kia là tội lỗi mà cậu không nên gánh chịu.
Một giọng nói từ trong hư không truyền đến, đó là bài hát ru Cố Niệm hát cho cậu khi còn nhỏ, rất dịu dàng, rất êm tai.
Cậu thực sự ước mình có thể quay trở lại thời điểm còn ngây thơ, sau đó ôm chặt lấy Cố Niên thời còn trẻ.
Thật muốn quên đi tất cả mọi thứ.
Cậu từ từ mở mắt, quay người lại, một người đàn ông rất cao đi tới, anh dùng mu bàn tay kiểm tra nhiệt độ trên trán Lâm Tri Dịch, chưa kịp rút tay ra, Lâm Tri Dịch đã ôm lấy anh.
Chu Hoài Sinh sững sờ, sợ hãi không nói nên lời, vốn dĩ muốn đẩy Lâm Tri Dịch ra, nhưng cái ôm này lại thật ấm áp.
*
“Cậu tên là gì?”
Lâm Tri Dịch ngồi ở trên ghế nhỏ, cắn đũa, đặt bát cơm sang một bên thể hiện không muốn ăn.
“Cậu thật sự không nhớ sao?” Chu Hoài Sinh đem áo khoác và quần đang phơi khô đến trước mặt Lâm Tri Dịch, “Đây là quần áo của cậu, cậu có ấn tượng gì không?”
Lâm Tri Dịch lắc đầu.
“Được rồi, có thể cậu cần nghỉ ngơi thêm mấy ngày, trước mắt cậu ở lại đây với tôi, chờ vết thương ở chân của cậu lành lại, tôi sẽ đưa cậu đến đồn cảnh sát ở thị trấn xem có thể điều tra được tin tức của cậu hay không.”
Lâm Tri Dịch không để ý tới lời nói của Chu Hoài Sinh, tiếp tục cắn đũa, lén lút bưng bát cơm đến trên bàn, đúng lúc nó sắp rơi xuống, Chu Hoài Sinh đưa tay đỡ lấy bát, bất đắc dĩ nhìn Lâm Tri Dịch, nghiêm mặt nói. nói: “Không được quậy, mau ăn cơm đi.”
Lâm Tri Dịch rụt cổ, ngoan ngoãn cầm đũa, nhét hai ngụm cơm vào miệng.
Lâm Tri Dịch ăn nửa bát cơm và hai miếng thịt heo xào ớt xanh, sau đó một chân nhảy trở lại giường, từ tủ bên giường lấy ra mấy cuốn sách, đều là tiểu thuyết võ hiệp mà Chu Hoài Sinh đã mua từ lâu, Lâm Tri Dịch coi như báu vật mà ôm vào lòng, leo lên giường lén xem.
Chu Hoài Sinh đi tới, bật chiếc đèn bàn nhỏ lên, sau đó nhấc chăn lên một chút, “Ngồi dậy đọc sách.”
Lâm Tri Dịch lại nghe lời đến khó hiểu, lập tức ngồi dậy.
Chu Hoài Sinh đi rửa bát, nhưng không đổ phần thịt lợn xào ớt xanh đi, mà đặt nó bên cạnh nồi, nếu Lâm Tri Dịch nửa đêm có đói bụng thì vẫn có mỳ thịt heo ăn.
Lâm Tri Dịch chiếm giường của Chu Hoài Sinh, Chu Hoài Sinh nhớ tới mình vẫn còn một chiếc giường cắm trại kiểu cũ, liền dọn ra ngoài, lau sạch sẽ rồi đắp chăn bông lên.
Lâm Tri Dịch đứng ở bên giường, vẫn không nhúc nhích mà nhìn anh.
Chu Hoài Sinh dọn dẹp xong, nhìn thoáng qua vẻ mặt tò mò của Lâm Tri Dịch, liền hỏi cậu: “Cậu muốn ngủ ở đây à?”
Lâm Tri Dịch lập tức lắc đầu, tỏ vẻ không muốn.
Chu Hoài Sinh mỉm cười, cầm chậu rửa mặt và bàn chải đánh răng đi ra ngoài rửa mặt.
Nửa đêm, anh cảm thấy trên giường có tiếng sột soạt, vài giây sau, anh cảm thấy một bóng đen di chuyển trước mắt, anh lập tức tỉnh táo, vừa định bật đèn lên thì có thứ gì đó nhảy ra ôm lấy anh.
Quả nhiên chính là Lâm Tri Dịch.
Chu Hoài Sinh xoa xoa thái dương, đẩy Lâm Tri Dịch ra, đứng dậy bật đèn, lúc quay lại, Lâm Tri Dịch đang ngồi trên giường trại, ôm đầu gối, tủi thân nói: “Tôi còn chưa hỏi tên anh. .”
Nhìn như Chu Hoài Sinh đã bắt nạt cậu.
Chu Hoài Sinh kiên nhẫn nói: “…Mai rồi hỏi có được không?”
Lâm Tri Dịch nghiêm túc trả lời: “Không.”
Chu Hoài Sinh cảm thấy mình thật sự đang tự tìm phiền toái, dụi dụi mắt, ngồi ở bên cạnh Lâm Tri Dịch, ngáp một cái, cực kỳ buồn ngủ: “Tôi tên là Chu Hoài Sinh, Hoài trong cách gọi người Hoài Nam, Sinh trong sinh mệnh”
Lâm Tri Dịch đưa tay ra trước mặt Chu Hoài Sinh, Chu Hoài Sinh cố gắng chống lại cơn buồn ngủ viết tên mình vào lòng bàn tay cậu, lúc này Lâm Tri Dịch mới hài lòng, viết theo một lần, trở về giường nhắm mắt lại. Chẳng mấy chốc đã ngủ quên mất.
Ngày hôm sau, Chu Hoài Sinh bị tiếng gọi “A Hoài” kêu đi kêu lại đến đau đầu.
Lâm Tri Dịch ồn ào, còn thích làm nũng,chờ đến khi cậu có thể ra khỏi giường và đi lại, Chu Hoài Sinh lập tức đưa cậu đến đồn cảnh sát trong thị trấn, cảnh sát yêu cầu cậu cung cấp manh mối về danh tính của cậu, nhưng Lâm Tri Dịch không có chứng minh thư hoặc giấy tờ tùy thân, cũng không có điện thoại di động, cảnh sát cũng không thể giúp được gì.
Chu Hoài Sinh đỡ Lâm Tri Dịch đi ra khỏi đồn cảnh sát, cậu thanh niên ở tiệm làm tóc bên cạnh quen biết Chu Hoài Sinh, tiến tới nói chuyện vài câu, nhìn áo khoác của Lâm Tri Dịch, kinh ngạc nói: “Thật hay giả vậy? Cái này tôi chỉ mới thấy họ hàng siêu có tiền của tôi mặc thôi.”
Lâm Tri Dịch không thích người khác chạm vào quần áo của mình, xoay người kéo Chu Hoài Sinh rời đi.
Chu Hoài Sinh cười xin lỗi với anh chàng tiệm làm tóc.
Sau khi về nhà, Chu Hoài Sinh thử hỏi cậu: “Cậu không phải người Nham Đài phải không? Cậu đến núi Nhạn Mộng để du lịch?”
Lâm Tri Dịch lắc đầu.
Chu Hoài Sinh tranh thủ đi đến văn phòng quản lý du lịch núi Nhạn Mộng hỏi xem có du khách nào mất tích không, nhân viên lại nói không.
Chu Hoài Sinh tay không trở về nhà, Lâm Tri Dịch đang mày mò trước bếp, còn đẩy Chu Hoài Sinh ra ngoài, bảo anh không cần lo.
Người hàng xóm dẫn con trai đến đưa cho Chu Hoài Sinh một ít đồ kho, con trai Tiểu Toàn của nhà hàng xóm năm nay mười chín tuổi, Chu Hoài Sinh từng giúp cậu làm bài tập, rõ ràng là một đứa trẻ rất nhút nhát và sống nội tâm, nhưng lần nào cũng hàng xóm đến nhà Chu Hoài Sinh, cậu bé cũng muốn đi theo, Chu Hoài Sinh bảo họ vào nhà.
Tiểu Toàn thậm chí không nhìn Lâm Tri Dịch mà từ đầu đến cuối đều nhìn chằm chằm vào Chu Hoài Sinh với ánh mắt ngưỡng mộ và trìu mến.
Lâm Tri Dịch muốn bẻ gãy sạn trong bếp.
Người hàng xóm hỏi về Lâm Tri Dịch: “Cậu ấy vẫn không nhớ được gì à?”
Chu Hoài Sinh nói phải.
Tiểu Toàn lẩm bẩm: “Vậy thì cũng không thể ở nhà anh mãi được, ngày nào anh ấy cũng quấy rầy anh, anh cũng không thể đến phòng khám làm việc.”
Người hàng xóm ngăn lại, nói: “Cậu ấy bị chấn thương ở đầu, ở nhà một mình không an tâm.”
“Anh không làm tổn thương anh ấy, vậy tại sao anh lại phải chăm sóc anh ấy?”
Chu Hoài Sinh ngồi xuống hỏi Tiểu Toàn: “Hôm nay có chuyện gì sao? Ai cho em không vui?”
“Chu Hoài Sinh! Nồi vỡ rồi!” Lâm Tri Dịch hét lớn.
Chu Hoài Sinh vội vàng đứng dậy đi tới kiểm tra.
Lửa quá to, chiếc nồi cháy khô chỉ còn lại một khối đen sì, nhão nhoét.
Lâm Tri Dịch không biết xấu hổ, cầm sạn lên, hung dữ nói: “Là lỗi của anh, ai biểu anh không trông chừng tui mà đi nói chuyện với người khác, đều là lỗi của anh!”